Chiến Thần Thánh Y

Chương 462




“Ừm.” Diệp Quang gật đầu, giải thích nói: “Lần này, Đại hội Y học Cổ truyền này có quy mô rất lớn, nghe nói ngay cả hai gia tộc có tiếng trong giới Y học Cổ truyền lớn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người bao giờ là Dược Vương Cốc và phái Thần Châm cũng tham gia. Có đến bảy tám mươi phần trăm bác sĩ trong giới Y học Cổ truyền đều nhận được lời mời. Có lẽ, đây sẽ là Đại hội Y học Cổ truyền lớn nhất trong mấy năm gần đây.”  

“Ngay cả phái Thần Châm cũng sẽ tham gia.” Đường Tuấn hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc.  

Advertisement

Chỉ là một Đại hội Y học Cổ truyền, không nghĩ tới hai dòng họ nổi được truyền thừa mấy nghìn năm trong giới Y học Cổ truyền của nước Việt Nam cũng sẽ tham gia. Xem ra, lần Đại hội Y học Cổ truyền này đã định sẵn là không tầm thường.  

Đường Tuấn nói: “Thế nhưng, theo tôi được biết thì Viện điều dưỡng Thành Công hình như là bệnh viện kiểu Y học Hiện đại chứ không phải là Y học Cổ truyền.”  

Diệp Quang cười, nói: “Hoàn toàn chính xác. Đúng là viện điều dưỡng Thành Công là bệnh viện thuộc kiểu Y học Hiện đại, nhưng tôi xuất thân là bác sĩ Y học Cổ truyền.”  

Ông ta liếc nhìn Mộ Dung Lan một cái rồi, nói: “Mấy năm trước, tôi còn từng trao đổi y thuật với ông Hoa, chỉ tiếc sau này do gia đình xảy ra biến cố, rất thiếu tiền, tôi không thể không từ bỏ Y học Cổ truyền. Về sau, tôi mới mở cái Viện điều dưỡng Thành Công này.”  

Trong lúc nói chuyện, ông ta lấy ra một cây ngân châm, vân vê trong tay rồi châm vào tay mình một cách chính xác.  

Thủ pháp dùng ngân châm châm cứu này vừa nhanh vừa chuẩn, chứng tỏ Diệp Quang thực sự xuất thân từ Y học Cổ truyền.  

Tuy nhiên, Đường Tuấn lại cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi buồn vô hạn, ngay cả loại người có trình độ Y học Cổ truyền không tệ như Diệp Quang cũng gặp phải vấn đề thiếu tiền phải lựa chọn đổi nghề. Vậy những bác sĩ Y học Cổ truyền khác thì sao?  

Diệp Quang có mối quan hệ ngầm, còn có thể mở viện điều dưỡng. Tuy nhiên, phần lớn các bác sĩ Y học Cổ truyền khác đều không được như Diệp Quang, ngoại trừ kiến thức về trong Y học Cổ truyền ra, thì không còn cái kỹ năng khác để dựa vào sinh tồn nữa. Dưới tình huống sinh hoạt gấp gáp, chỉ có thể lựa chọn khuất phục. Cuối cùng trở thành thầy thuốc bày quầy bán hàng đầu đường cuối ngõ, trở thành giang hồ lừa đảo trong mắt mọi người, thậm chí chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ Y học Cổ truyền, đi bán rẻ sức lao động, làm nghề nghiệp chẳng có chút quan hệ với Y học Cổ truyền cả.  

“Trước đó, bản thân tôi cũng hoài nghi Y học Cổ truyền còn cần thiết phải tiếp tục tồn tại hay không. Nhưng khi đột nhiên biết được có người dùng Y học Cổ truyền chữa khỏi bệnh cho ông Mộ Dung, tôi đã biết Y học Cổ truyền còn có hy vọng, thứ mà tổ tiên truyền lại mấy ngàn năm cho chúng ta vẫn hữu dụng.” Diệp Quang càng nói càng kích động: “Vốn dĩ tôi không định tham gia lần Đại hội Y học Cổ truyền này đâu, bởi vì tôi cảm thấy ngồi ở bên trong đó mở hội đều là những thằng ngồi không ăn bám chỉ vì lợi ích của bản thân, đối Y học Cổ truyền căn bản là không có bất kỳ trợ giúp nào. Thẳng đến khi cậu xuất hiện.”  

“Ông cảm thấy tôi có thể thay đổi tình trạng hiện tại của ngành Y học Cổ truyền? Chuyện mà ngay cả đám người Đường Hạo, Hoa Đình Phong, Vương Trọng Khang cũng không làm được, ông cảm thấy tôi có thể làm được sao?” Đường Tuấn hỏi ngược lại.  

Ánh mắt của Diệp Quang đột nhiên trở nên kiên định trước nay chưa từng có, ông nói: “Không phải có thể, mà là nhất định có thể! Cho nên, đêm nay tôi mới cố ý chạy tới đây.”  

Ông ta xoay người định quỳ xuống: “Nếu như cậu cảm thấy thành ý của ông già tôi đây không đủ, vậy tôi chỉ có thể quỳ xuống cầu xin cậu.”  

Diệp Quang còn chưa kịp quỳ xuống, Đường Tuấn đã kịp thời đỡ ông ta: “Ông Diệp, không được. Tôi đồng ý với ông là được rồi.”  

Những lời nói của Diệp Quang khiến anh cảm động, Đường Tuấn thấy được bóng dáng ông nội Đường Hạo của mình ở trên người của ông ta.