Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn anh đăm đăm, lui ra một nơi cách đó hơn mười mét. Những người còn lại cũng giống như thế, trong sân phút chốc chỉ còn lại anh và Hoàng Phủ Ngọc, bầu không khí tạm thời đã yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và tiếng cá nhả bong bóng.
Hoàng Phủ Ngọc đưa tay khuấy động nước ao, từ từ mở miệng nói: ”Tại sao anh vẫn chưa chết thế?”
Advertisement
Giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nước suối núi nguồn trong ao, chứa đựng ý lạnh. Loại giọng điệu này giống như cảm thấy anh rất đáng chết, vì anh không chết cho nên mới khiến cho cô ta cảm thấy đáng tiếc.
Anh cười nói: “Ít ra thì tôi vẫn còn là vị hôn phu của cô, cô cứ muốn tôi chết như vậy là sao?”
Động tác trên tay Hoàng Phủ Ngọc dừng lại, cô ta quay đầu lại, biểu cảm trên gương mặt trong trẻo mà rét lạnh như sương, nói với giọng không hề chứa một chút tình cảm:
“Tôi đâu có nhận! Hôn ước này chỉ là do ông nội của tôi và ông nội của anh tiện miệng định ra mà thôi, không có hiệu lực.”
Anh nhún nhẹ vai, nói: “Nhưng mà ông nội của cô lại không cho là vậy.”
Hoàng Phủ Ngọc không thanh minh, chỉ nhìn anh gằn từng chữ một:
“Có điều… anh xứng sao?”
Cô ta không hề cho anh có cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: “Trước kia anh vẫn còn là cậu chủ của nhà họ Đường, thân phận không kém, gắng gượng lắm cũng chỉ có thể lọt được vào mắt của tôi. Nhưng còn bây giờ thì sao? Anh chẳng qua chỉ là một tên bác sĩ không thể bước ra ngoài ánh sáng. Những việc mà anh đã làm khi rời thành phố kia, cho dù không có phụ lòng tên tuổi của ông nội anh… Thế nhưng, anh cảm thấy chỉ như vậy là có thể khiến tôi gả cho anh rồi sao? Anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy!”
“Bây giờ tôi đang nắm giữ tập đoàn Yên Hoà, tương lai mười năm sau còn có triển vọng trở thành nhà giàu nhất Việt Nam.”
“Người theo đuổi tôi có rất nhiều, trong đó bao gồm cả những người mới có địa vị cao quý trong giới chính trị, còn có học trò của thế gia võ đạo. Thân phận của từng người trong số họ đều mạnh hơn anh rất nhiều lần.”
“Anh Đường Tuấn có năng lực gì để khiến cho tôi trở thành người phụ nữ của anh đây! Tôi dựa vào cái gì mà phải tự hạ mình xuống địa vị ngang bằng anh chứ!”
Giọng nói của cô ta bình thản, không hề chứa bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng càng là như vậy thì lại càng khiến cho người nghe cảm thấy không được thoải mái.
“Ha ha ha!” Anh cười to, nói: “Hoàng Phủ Ngọc, cô quá coi trọng bản thân mình rồi.”
Tiếng cười tùy ý khiến cho đàn cá trong ao giật mình bơi tán loạn, cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở đằng xa thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi đột nhiên mỉm cười, giống như đang cảnh cáo anh. Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn Hoàng Phủ Ngọc, nói:
“Cô có biết không? Nếu như bây giờ tôi muốn giết cô mà nói, cô gái tóc đuôi ngựa kia chắc chắn không thể ngăn cản được tôi.”
“Tôi biết.” Hoàng Phủ Ngọc thừa nhận, ngay cả cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng phải thừa nhận anh rất nguy hiểm, cô ta còn có thể đoán sơ ra được thực lực của anh:
“Nhưng anh sẽ không, toàn bộ hy vọng của ông nội Đường đều đặt ở trên người anh, anh sẽ không làm như vậy.”
Anh phải thừa nhận rằng Hoàng Phủ Ngọc rất đáng sợ, khả năng nắm giữ lòng người của người phụ nữ này quả thật còn đáng sợ hơn cả một số ông già lăn lộn nhiều năm.
“Tôi chỉ muốn để cho anh biết khó mà lui. Hoàng Phủ Ngọc tôi sẽ không gả cho anh, nhưng cũng sẽ không gả cho những người đàn ông khác, anh không cần cảm thấy đây là sỉ nhục. Với tôi mà nói, anh và những người khác cũng không có gì khác biệt.” Hoàng Phủ Ngọc nói.