*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ nhà Mộ Dung thở dài một tiếng, đây mới là nỗi lo lắng thực sự trong lòng ông.
Người nhà Mộ Dung cũng không chỉ mấy người trong phòng này, còn có rất nhiều họ hàng chi thứ ở bên ngoài. Nếu nhà Mộ Dung thật sự ngã xuống, dưới tổ chim toàn là trứng, kẻ địch ngày xưa mà ông ta đã đắc tội và đánh bại sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ.
“Cha à, Chủ tịch Hoàng Phủ chỉ muốn ba mươi phần trăm cổ phần, cũng không nhiều đâu. Nhà Mộ Dung ta vẫn là người người cầm quyền mà.” Mộ Dung Tú thấy cha mình do dự, vội vàng mở miệng nói.
Advertisement
Đây là cơ hội duy nhất của anh ta.
Ông cụ nhà Mộ Dung dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc để nhìn Mộ Dung Tú, đứa con trai này rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu đây. Lấy thủ đoạn của Hoàng Phủ Ngọc và lực ảnh hưởng của tập đoàn Yên Hoà, dựa vào ba mươi phần trăm cổ phần đảo khách thành chủ cũng không khó. Chuyện này, Hoàng Phủ Ngọc mấy năm nay đã làm mấy lần, chắc chắn ngựa quen đường cũ.
“Ông nội Mộ Dung cứ suy nghĩ kỹ càng đi ạ, cháu chờ câu trả lời thuyết phục của ông.” Trên mặt Hoàng Phủ Ngọc không nhìn ra vẻ sốt ruột chỉ ôn nhu cười nói.
Cô ta đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Tuấn, nói: “Bác sĩ Đường, không biết bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn trò chuyện một mình với anh một lát.”
“Chủ tịch Hoàng Phủ, anh ta không phải là người nhà Mộ Dung tôi đâu.” Mộ Dung Tú nhanh chóng giải thích. Mặc dù không biết Hoàng Phủ Ngọc và Đường Tuấn có quan hệ gì, nhưng trong tình thế nguy cấp này, anh ta phải ngăn chặn hết tất cả những nhân tố ngoài ý muốn.
Nụ cười của Hoàng Phủ Ngọc chợt thu lại, mang theo một loại chắc chắn không thể nghi ngờ, giọng điệu mệnh lệnh nói: “Tôi biết.”
Mộ Dung Tú giật mình, không khỏi rùng mình một cái. Anh ta suýt chút nữa đã quên mất Hoàng Phủ Ngọc đang ở trước mặt là nhân vật bậc nào, quyết định của cô ta còn không đến lượt anh ta nghi ngờ.
Mộ Dung Lan lặng lẽ nắm tay Đường Tuấn lại, có chút lo lắng.
Anh cho cô ấy một ánh mắt yên tâm đi, gật đầu nói: “Được thôi.”
Lúc này Hoàng Phủ Ngọc mới bước ra khỏi biệt thự, sau đó người của tập đoàn Yên Hoà bao gồm cả cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng ra ngoài theo Hoàng Phủ Ngọc.
“Đường Tuấn, cậu có biết con bé không?” Ông cụ Mộ Dung hỏi.
Anh khẽ gật đầu nói: “Trùng hợp là con đã từng ngồi ở ghế bên cạnh cô ấy trên máy bay.”
Ông cụ Mộ Dung nói: “Ừ. Cậu nên cẩn thận một chút.”
Anh vỗ về Mộ Dung Lan đôi câu rồi mới bước ra khỏi biệt thự.
Người giống như Hoàng Phủ Ngọc chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên cô ta tuyệt đối sẽ không thả lỏng cảnh giác mà nói chuyện ở một nơi như nhà Mộ Dung hay bất kỳ nơi nào khác, để tránh cho bị người ta nghe lén. Đặc biệt là khi nội dung cuộc trò chuyện có thể liên quan đến chuyện riêng của bản thân thì lại càng phải cẩn thận.
Trong biệt thự nhà Mộ Dung ngoài một bãi đậu xe thật lớn ra thì còn có một cái sân trước bằng phẳng khoảng trăm mét để những người trong gia đình Mộ Dung sử dụng để rèn luyện mỗi khi rảnh rỗi. Bên cạnh sân là một cái ao, nước trong ao được dẫn từ suối nguồn ở trên núi xuống, trong suốt và mát lạnh, bên trong còn có mấy con cá đang nhả bong bóng.
Khi anh đi ra, vừa khéo nhìn thấy Hoàng Phủ Ngọc đang ngồi bên cạnh bờ ao.