Mộ Dung Lan nói: “Đúng vậy. Chú Phú là bạn tốt lâu năm của ông nội, nhiều năm về trước ông nội có ơn với chú ấy, trong nhà chú Phú không còn người thân nên ở lại nhà Mộ Dung. Mấy năm nay ông nội đều do chú ấy bảo vệ, thậm chí chú ấy còn thay ông nội đỡ một viên đạn nữa. Thế nên, ông nội coi chú ấy như con đẻ vậy, thậm chí còn có ý muốn đem công ty giao cho chú ấy cai quản, chỉ là chú Phú không chịu thôi.”
Đường Tuấn yên tâm trong lòng, bên cạnh ông cụ Mộ Dung có một cao thủ của cao thủ như vậy bảo vệ, quả nhiên sẽ an toàn hơn.
Advertisement
“Đi thôi. Em đưa anh về chỗ ở.” Mộ Dung Lan đột nhiên có chút ngượng ngùng nói.
Đường Tuấn đáp lại: “Anh vừa xuống máy bay đã vội chạy đến đây, còn chưa đặt phòng nữa.”
Mộ Dung Lan trợn mắt nhìn Đường Nghiêu một cái, trên mặt càng ửng đỏ thêm, nói: “Anh cứu ông nội em, nếu để anh ở khách sạn, nếu để ông nội biết được còn không mắng em chết sao.”
“Ủa. Vậy anh phải ở chỗ nào?” Lúc này, Mộ Dung Lan đỏ mặt mắc cỡ, ánh mắt có chút mơ màng, dưới ánh đèn lại càng thêm quyến rũ. Đường Tuấn thấy được ngón trỏ của mình khẽ cử động.
Mộ Dung Lan dậm chân, tức giận nói: “Sao anh lại nhiều lời như vậy chứ.”
Nói xong, liền đi thẳng đến hầm gửi xe bên cạnh.
Đường Tuấn khẽ cười đuổi theo.
Mộ Dung Lan lái xe, Đường Tuấn ngồi ở ghế lái phụ.
Mộ Dung Lan vốn không ở nhà Mộ Dung, mà ở căn nhà do chính cô tự mua bên ngoài. Bình thường cô sống một mình trong căn nhà ấy, nhưng bây giờ cô muốn đưa Đường Tuấn đến đấy ở. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng. Nghĩ đến những chuyện này, hai má của Mộ Dung Lan vô thức đỏ ửng. Thậm chí bắt đầu nghĩ nếu Đường Tuất thật sự muốn làm gì với cô, liệu cô có nên từ chối hay không.
Đường Tuấn thấy vậy, làm sao có thể không biết Mộ Dung Lan đang nghĩ gì chứ, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Cơ thể anh bây giờ rất suy yếu, toàn bộ đều dựa vào sự chống đỡ của của ý chí mạnh mẽ, nếu không đã sớm hôn mê rồi. Mặc dù anh ấy có ý nghĩ đó vối Mộ Dung Lan thì cũng lực bất tòng tâm.
“Khi nào thì anh định quay trở về?” Mộ Dung Lan vừa lái xe vừa hỏi.
Đường Tuấn đáp: “Với tình hình hiện tại của nhà Mộ Dung, anh làm sao yên tâm để em ở lại đây được, ít nhất thì cũng phải đợi chuyện này giải quyết xong xuôi mới được.”
Chúc Phúc mặc dù là võ đạo tông sư, bảo vệ một mình ông cụ Mộ Dung thì còn được, nếu như thêm một Mộ Dung Lan thì có chút giật gấu vá vai. Hôm nay thấy hai cha con nhà Mộ Dung Khánh và Mộ Dung Hà như vậy, Đường Tuấn không còn ôm bất kỳ vọng tưởng nào đối với bạn họ nữa, để đạt được mục đích, chỉ sợ hai cha con này chuyện gì cũng dám làm. Tình thân trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ là công cụ để trao đổi lợi ích mà thôi.
Mộ Dung Lan nghe vậy, trong lòng ấm áp.
Kíttt!
Phía trước xe đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng mạnh, luồng sáng đó khiến cho mắt của Mộ Dung Lan không mở ra được, cô vội vàng đạp phanh dừng xe lại. Cũng may con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại, không thì sợ rằng lần dừng xe này sẽ tạo thành sự cố tai nạn xe mất.
Xe vừa dừng lại, ánh sáng đó cũng biến mất ngay lập tức. Sau đó một hồi tiếng bước chân vang lên, tám chín người đàn ông thân hình vạm vỡ, mặt cười toe toét lại gần chiếc xe. Trong tay bọn họ đều cầm côn thép, gõ vào nhau tạo ra những âm thanh trầm thấp to nhỏ khác nhau.
“Có vẻ như lại gặp rắc rối rồi. Em ở trên xe chờ đi, anh xuống xem sao.” Đường Tuấn nói.