Đúng lúc này Tiết Thành Dân cũng lên tiếng: “Ông cụ à, mấy loại người tự cao tự đại như thế này, thật không đáng ông nói giúp.”
Ông cụ Mộ Dung liếc mắt nhìn lướt qua trên mặt Tiết Thành Dân và Mộ Dung Khánh, nói:
Advertisement
“Hai người các anh mới là người nên cút ra ngoài đấy. Cơ thể của tôi đã không còn vấn đề gì, may mà có thằng nhóc này, nếu không cái mạng già này của tôi sớm đã không còn rồi.”
“Sao có lại có thể không còn vấn đề gì chứ? Ông đang đùa tôi hay sao.” Sắc mặt Tiết Thành Dân trở nên nghiêm túc. Đây chính là ung thư giai đoạn cuối, bất kỳ lúc nào, ngay cả đánh rắm cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ là do bệnh quá nghiêm trọng, nên đầu óc ông cụ cũng xảy ra vấn đề chăng.
Lúc này Đường Tuấn đã khôi phục được chút khí lực, đứng lên, nói: “Ông cụ đúng là không sao nữa rồi. Nếu như bác sĩ Tiết không tin, thì anh có thể dùng những thiết bị này kiểm tra lại đi.”
Mộ Dung Lan vội vàng nói: “Ông nội, ông thật sự không còn vấn đề gì sao?”
Ông cụ Mộ Dung gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tình yêu thương nhìn Mộ Dung Lan, nói:
“Đúng vậy, tiểu Lan có một người bạn trai thật tài giỏi.” Khuôn mặt của Mộ Dung Lan lập tức trở nên ửng đỏ. Lúc này mới nhớ tới khi chính mình canh bên giường của ông nội, thường xuyên cùng nói với ông chuyện của Đường Tuấn. Khi đó ông đang hôn mê, cô ấy cảm thấy không có gì, bây giờ nhớ lại thật là xấu hổ.
“Ông cụ Mộ Dung, mong để tôi kiểm tra cho ông. Như vậy sẽ an toàn hơn.” Tiết Thành Dân cũng là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên cũng nhìn ra được trạng thái thân thể của ông cụ lúc này so trước đó tốt lên rất nhiều, còn có thể mắng Mộ Dung Khánh, đủ để chứng minh tinh thần của ông không tệ. Nhưng anh ta vẫn không thể tin được Đường Tuấn thật sự có thể chữa khỏi ung thư!
Mộ Dung Khánh cũng lộ ra vẻ lo lắng: “Cha, vẫn nên để bác sĩ Tiết kiểm tra một chút đi.”
“Ông cứ để bọn họ kiểm tra đi. Như vậy mới khiến họ mới yên tâm được.” Đường Tuấn cũng lên tiếng khuyên.
Lúc này Ông cụ Mộ Dung mới đồng ý.
Tiết Thành Dân lấy một ít máu của ông cụ, đưa cho cô y tá nhỏ cầm đi xét nghiệm.
Một lúc sau, cô y tá nhỏ cầm một giấy xét nghiệm vội vã chạy vào:
“Bác sĩ Tiết, không còn thấy tế bào ung thư nữa!” Tiết Thành Dân nhìn bản báo cáo trong tay, cực kỳ kinh ngạc. Trên báo cáo cho thấy, ông cụ Mộ Dung mặc dù còn suy yếu, nhưng đã không có trở ngại gì, những tế bào ung thư kia giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Ông cụ Mộ Dung mắc bệnh ung thư là sự thật, nhưng chuyện này thật sự có phần khó mà tin nổi.
Bây giờ lại còn có thể trị khỏi, đây quả thực là kỳ tích!
“Sao rồi, bác sĩ Tiết?” Đường Tuấn nhìn Tiết Thành Dân, hỏi.
Tiết Thành Dân ngẩng đầu, nói: “Không thể nào! Ung thư được công nhận là bệnh nan y! Làm sao anh lại có giải pháp chữa trị được chứ?”
Đường Tuấn đáp lại: “Đó chẳng qua cũng chỉ là những gì anh nghĩ mà thôi. Ung thư cũng là một loại bệnh, sao lại không thể chữa trị được?”
Tiết Thành Dân đứng sững người, tâm trạng khá phức tạp. Oán hận, ghen ghét, xấu hổ cùng đủ loại cảm xúc lấp đầy tâm trí của anh. Lúc trước, anh ta còn mỉa mai khinh thường Y học Cổ truyền không phải y thuật, nhưng bây giờ Đường Tuấn lại dùng Y học Cổ truyền chữa khỏi được một căn bệnh h nan y. Thật sự đã hất văng tất cả các nhận thức trước đây của anh ta.