*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Khánh lúc này cũng lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nhất là khi nhìn thấy Đường Tuấn đang ngồi nghỉ ngơi, ông ta càng tức giận: “Đường Tuấn, cậu làm như vậy là vi phạm pháp luật. Nếu lần này cậu không cho tôi một lời giải thích, cậu sẽ phải ngồi tù trong suốt phần đời còn lại của mình!”
Ông ta vốn đang lo lắng, không nghĩ ra cách đuổi Đường Tuấn đi, nhưng bây giờ Đường Tuấn thật sự đã làm một chuyện ngu xuẩn như vậy. Anh ta chỉ có thể dùng nó để buộc Mộ Dung Lan thỏa hiệp và kết hôn với Nhan Minh.
Advertisement
“Vi phạm pháp luật sao?” Đường Tuấn lắc đầu, kinh tởm nhìn Mộ Dung Khánh và Tiết Thành Dân, rồi nói: “Tôi chỉ biết người bác sĩ lấy việc chữa bệnh cứu người làm trọng mà thôi.”
“Trị bệnh cứu người?” Tiết Thành Dân chỉnh lại thiết bị y tế, đồng thời châm chọc nói: “Vậy anh nói xem anh đã chữa bệnh cho ông cụ Mộ Dung như thế nào? Nếu như anh không thể nói thì đừng trách viện điều dưỡng Thành Công của chúng tôi không cho anh đi!”
Đường Tuấn chỉ vào ông cụ Mộ Dung đang nằm trên giường, nói: “Tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông ấy rồi. Anh có thể cất những dụng cụ y tế đó đi.”
Tiết Thành Dân nghe xong, im lặng một lúc, sau đó nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt ngu ngốc, nói: “Anh điên rồi sao? Mới có mấy phút mà anh dám nói là anh đã chữa được bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối! Tôi nghĩ anh cũng bị bệnh rồi, nên đi đến bệnh viện tâm thần mà kiểm tra đi!”
Mộ Dung Khánh cũng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Lan, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường như muốn nói: “Đây là người đàn ông mà con thích sao?”
Hai má Mộ Dung Lan nóng bừng, không biết giải thích thế nào.
“Ồn ào cái gì?” Đúng lúc này, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt.
“Ồn ào con mẹ mày ấy.” Mộ Dung Khánh vốn đang tức giận nên khi nghe được những lời này, trong tiềm thức lập tức buông lời nhục mạ, tuy rằng chỉ nói vài chữ, nhưng ngay sau đó đã há hốc mồm không nói được nữa.
Tiết Thành Dân, người đang thu dọn các thiết bị y tế cũng bị choáng váng, một cái máy rơi “bịch” một cái vào chân mà cũng không nhận ra.
Mộ Dung Lan lấy tay che miệng, vẻ mặt hoài nghi.
“Mộ Dung Khánh, con đang nói cái gì vậy?” Một giọng nói yếu ớt vang lên mang theo sự uy nghiêm lạnh lùng, hỏi.
Mộ Dung Khánh xoay người lại một cách khó khăn, tiếp đó lập tức nhìn thấy được cha của mình, ông cụ Mộ Dung đang nằm trên giường, nhìn ông ta ánh mắt uy nghiêm lạnh như băng.
“Cha.” Mộ Dung Khánh cảm thấy bờ môi mình khô khốc, cổ họng nhấp nhô, khó nhọc nhằn ra một chữ.
Ông cụ Mộ Dung lạnh lùng cất tiếng: “Không dám. Anh mới là cha của tôi.”