*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Mộ Dung Lan.
Lúc Mộ Dung Lan biết Đường Tuấn đã đến bên ngoài viện điều dưỡng Thành Công, cô ấy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức từ trong viện đi ra. Có sự xuất hiện của Mộ Dung Lan, mấy nhân viên an ninh tất nhiên không dám ngăn cản Đường Tuấn nữa.
Advertisement
So với khoảng thời gian trước, Mộ Dung Lan trông tiều tuỵ hơn nhiều, sắc mặt xanh xao, hốc mắt trũng sâu, trông giống như không ngủ đủ giấc vậy. Khoé mắt cô hơi đỏ, trông như vừa mới khóc.
Đường Tuấn có chút đau lòng, anh vừa lặng lẽ truyền chân khí cho Mộ Dung Lan, vừa nói: “Hiện tại ông nội em thế nào rồi?”
Giọng Mộ Dung Lan buồn bã, cô ấy nói: “Vẫn còn rất yếu, một ngày chỉ có chưa đến ba mươi phút là tỉnh táo.”
Cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn Đường Tuấn với vẻ đầy mong đợi, nói: “Anh có thể chữa khỏi bệnh của ông em không?”
Mặc dù y thuật của Đường Tuấn đã đạt đến khí cảnh, nhưng anh chưa bao giờ điều trị cho bệnh nhân mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối cả. Lúc này, khi Mộ Dung Lan hỏi vậy, anh thật sự có chút không tự tin.
Mộ Dung Lan thấy vậy, cô ấy cho rằng Đường Tuấn cũng không thể chữa bệnh của ông, không khỏi ủ rũ, nói: “Không sao. Em không trách anh, ung thư giai đoạn cuối vào tay bất kỳ bác sĩ nào cũng là bệnh nan y, em cũng biết bản thân đã nghĩ nhiều rồi.”
Đường Tuấn muốn giải thích gì đó, nhưng Mộ Dung Lan đã không còn tâm tư để nghe nữa, anh đành phải im lặng không nói thêm lời nào, nhưng anh thầm quyết tâm trong lòng, anh nhất định phải cố gắng hết sức chữa khỏi bệnh cho ông cụ, bằng không e rằng Mộ Dung Lan sẽ áy náy suốt cả đời.
Đường Tuấn theo Mộ Dung Lan đi vào viện điều dưỡng, vừa vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Bác sĩ Tiết, lần này thực sự phải phiền anh rồi. Chỉ cần anh có thể làm cho ông cụ chống đỡ thêm một ngày thôi, thì anh chính là ân nhân của nhà họ Mộ Dung tôi. Mộ Dung Khánh tôi sẽ đội ơn anh cả đời.”
“Ngài Mộ Dung khách sáo rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức điều trị cho ông cụ.”
Đường Tuấn nghe thấy giọng nói này, bèn chau mày, anh không ngờ Tiết Thành Dần lại có thể đến trước anh.
“Người vừa nói là Tiết Thành Dân, một bác sĩ được mời tới viện điều dưỡng Thành Công. Lần này bố tôi yêu cầu anh ta quay lại đây.” Mộ Dung Lan giải thích.
Trong khi nói chuyện, cả hai cùng đi ra hành lang và đến bên ngoài phòng bệnh của ông cụ Mộ Dung.
“Tiểu Lan, vừa rồi con đi đâu vậy?” Lúc này, một giọng gằn hét lên với Mộ Dung Lan.
Người vừa nói là một người đàn ông trung niên, ăn mặc rất khí thế, khuôn mặt uy nghiêm, khí chất thâm trầm. Đường Tuấn liếc mắt đã nhận ra ông ta, người này chính là cha của Mộ Dung Lan, con trai cả của ông cụ Mộ Dung, Mộ Dung Khánh.
“Cậu ta là ai vậy?” Mộ Dung Khánh lúc này cũng nhìn thấy Đường Tuấn bên cạnh Mộ Dung Lan, nhíu mày hỏi.