*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa giờ sau, xe dừng trước viện điều dưỡng Thành Công. Sau khi tạm biệt vợ chồng Vương Hiền, Đường Tuấn bước xuống xe.
“Ông à, Đường Tuấn đã cứu Hân Hân nhà chúng ta, vừa rồi ông ít nhất cũng phải bày tỏ chút thành ý chứ.” Trong xe, sau khi Đường Tuấn rời khỏi, Cao Hồng nói với vẻ hơi tức giận, hiển nhiên là bà ấy không hài lòng với thái độ lạnh nhạt suốt đường đi của chồng mình.
Advertisement
Vương Hiền lắc đầu, nói: “Cậu ấy không cần. Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ cậu ấy chính là vị bác sĩ Đường gần đây rất được chú ý ở tỉnh Khánh Hòa đấy.”
“Người ông đang nói chính là vị bác sĩ Đường, người đang nắm trong tay thuốc Thần Thông và bột Tuyết Cơ sao?” Cao Hồng nói với vẻ kinh ngạc. Bà ấy đang mở một công ty thẩm mỹ mỹ phẩm, bột Tuyết Cơ cũng thuộc lĩnh vực này nên tất nhiên bà ấy hiểu rõ, thậm chí còn từng dùng qua, hiệu quả thực sự rất thần kỳ. Lúc đó, bà ấy còn cảm thán bác sĩ Đường là nhân vật như thế nào, không ngờ lại được gặp mặt trong tình huống như vậy.
Vương Hiền nói: “Không sai. Ngoài cậu ấy ra, tôi không thể nghĩ ra vị bác sĩ Đường thứ hai ở thành phố Vinh.”
Cao Hồng hơi cau mày, nói: “Nếu như vậy thì tôi càng không hiểu. Nếu cậu ấy là bác sĩ Đường kia, sao vừa rồi cậu ấy lại không nhắc một chữ về chuyện của mình chứ, nếu biết công ty chúng ta bằng lòng hợp tác với cậu ấy, vậy cũng đủ để khiến cho lượng tiêu thụ của hai loại thuốc của cậu ấy tăng lên một bậc rồi.”
Có một công ty xuyên quốc gia chống đỡ ở đằng sau, loại thuốc mới của Đường Tuấn trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ có thể phủ khắp ở Việt Nam, lượng tiêu thụ tăng cao lên hàng trăm lần cũng không phải là việc không có khả năng.
“Tôi cũng không rõ.” Vương Hiền cưng chiều xoa đầu con gái, nói: “Lát nữa sẽ đưa hai mẹ con về trước, tôi còn phải đi gặp vị nhà họ Hoàng Phủ.”
Cao Hồng nghe thấy vậy, hít một ngụm khí lạnh, nói: “Cô ấy thật sự đến rồi sao? Cô ấy không định thu mua nhà họ Mộ Dung đấy chứ?”
Với tu dưỡng của Cao Hồng, mà lúc này lại lộ ra biểu cảm như vậy, có thể tưởng tượng ra sự kinh ngạc của bà ấy vào lúc này.
Vương Hiền cười khổ: “Không sai. Hơn nữa, vừa rồi cô ấy ngồi cùng máy bay với hai người, nếu không phải muốn đón hai người, tôi cũng sẽ đi gặp cô ấy. Lần này nhà họ Mộ Dung mà không xử lý tốt, e rằng thực sự sẽ phải đổi họ. Tôi nghe nói, để tăng sức ảnh hưởng của mình đối với tập đoàn, Mộ Dung Khánh định gả con gái của mình cho Nhan Minh. Ông ta đúng là cũng không tiếc tiền vốn.”
Cao Hồng không hiểu nói: “Nhưng dù sao thì nhà họ Mộ Dung cũng là một tập đoàn có tài sản hàng nghìn tỷ, các chi nhánh liên quan cũng rất nhiều, công ty như vậy sao có thể nói thu mua là thu mua chứ.”
Vương Hiền thở dài: “Có lẽ với người khác thì không thể, nhưng đối với cô gái nhà họ Hoàng Phủ, cũng không phải là việc gì khó. Cô ấy đã quản lý tập đoàn Yên Hòa được tám năm, cũng đã có những cải cách mạnh mẽ quyết đoán. Năm ngoái khi bảng biểu báo cáo tài vụ của tập đoàn Yên Hòa được công khai ra ngoài, tài sản của tập đoàn Yên Hòa đã tăng gấp đôi sau khi cô ta tiếp nhận chức vụ. Nhà họ Hoàng Phủ mượn chuyện này để gia nhập vào top ba gia tộc danh môn đứng đầu Việt Nam. Với năng lực như vậy, ngay cả ông cụ người đã sáng lập nên nền tảng vĩ đại của nhà họ Hoàng Phủ cũng không xuất sắc bằng.”
Cho dù thân phận của Vương Hiền không tầm thường, nhưng khi ông ấy đối mặt với cô gái nhà họ Hoàng Phủ, cũng vẫn cảm thấy khó đối phó.