Đường Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, cười khẩy nói: “Anh không đủ tư cách! Còn chưa phân biệt rõ chứng bệnh đã dám cho người bệnh uống thuốc. Ngay cả tư cách làm bác sĩ anh cũng không có!”
Người đàn ông không biết nói gì. Đường Tuấn nói đúng, vừa rồi anh ta lo chất bẩn trên người cô bé dính lên người mình nên mới phán đoán bừa bãi. Nhưng bây giờ, anh ta lại không thể thừa nhận, nếu không sẽ bị coi là y đức có vấn đề.
Advertisement
“Ha ha, cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Tiết Thành Dân, bác sĩ giỏi của viện điều dưỡng Thành Công.” Dường như Tiết Thành Dân đã lấy lại sự tự tin và kiêu ngạo của mình, anh ta nói với ánh mắt kiêu căng: “Cậu có biết viện điều dưỡng Thành Công là đâu không? Những người có thể vào đấy, đều là giám đốc hoặc lãnh đạo cấp cao của các công ty, tập đoàn lớn.”
Đường Tuấn nghĩ trong lòng, Mộ Dung Lan nói ông nội cô ấy bây giờ đang ở viện điều dưỡng Thành Công, không ngờ trùng hợp tới như vậy, vậy mà lại tình cờ gặp được bác sĩ giỏi của viện điều dưỡng Thành Công.
“Vậy thì liên quan gì đến tôi?” Đường Tuấn nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Tiết Thành Dân vô cùng kiêu ngạo, nói: “Thân phận này đủ để nói lên y thuật của tôi rồi. Không lẽ như vậy còn không đủ tư cách để so y thuật với anh sao?”
Anh ta muốn lấy lại thể diện để chế nhạo Đường Tuấn một phen, nếu không anh ta không nuốt trôi cục tức này.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không có hứng.”
Nói xong, anh đẩy Tiết Thành Dân ra, đi về vị trí của mình.
Tiết Thành Dân nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, ánh mắt vô cùng oán độc, thầm nói: “Đợi lát nữa xuống máy bay, xem cậu có còn dám nói như vậy nữa không.”
Vốn dĩ anh ta đang tham gia một hội nghị quan trọng ở bên ngoài, nhưng viện điều dưỡng Thành Công đột nhiên gọi tới, bảo anh ta nhanh chóng trở về, nói là có một nhân vật vô cùng quan trọng đến viện điều dưỡng. Vị này mắc bệnh nguy kịch, cần được cứu chữa. Cho dù chỉ để cho vị đó sống thêm một ngày, anh ta cũng sẽ có được vô số lợi ích.
Nghĩ tới đây, anh ta đương nhiên không để loại thầy thuốc Y học Cổ truyền như Đường Tuấn vào mắt.
Đường Tuấn ngồi về chỗ của mình, đang chuẩn bị ngồi xuống, lại phát hiện có người đang xem tài liệu mà anh để trên ghế.
Người đó mặc một chiếc áo gió dáng nữ ôm người, đầu đội mũ lưỡi trai che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Cô ta còn cố ý đeo khẩu trang, giống như những ngôi sao sợ mình đi ra ngoài bị phát hiện. Tóc dài buông xõa, thân hình thướt tha đủ để làm bất cứ người đàn ông nào rung động.
Đường Tuấn nhớ, người phụ nữ này lên máy bay lúc đổi chuyến. Lúc đó Đường Tuấn đang tập trung xem tài liệu, không chú ý gì thêm.
Lúc này, cô ta đang xem tài liệu liên quan đến quan hệ giữa những người trong nhà họ Mộ Dung.
“Khụ!” Đường Tuấn ho nhẹ một tiếng, báo hiệu bản thân mình đang ở đây.
Lúc này cô gái trẻ tuổi mới ngẩng đầu, lắc lắc tập tài liệu trong tay, nói: “Xin lỗi. Bệnh nghề nghiệp tái phát, tôi cho rằng đây là tài liệu thư ký chuẩn bị cho tôi.”
Tuy rằng cô ta nói xin lỗi, nhưng Đường Tuấn không nhìn thấy sự áy náy cũng như hoảng loạn khi bị bắt quả tang trên mặt cô ta. Lòng dạ và tu dưỡng của loại phụ nữ này đã tới mức xuất thần nhập hóa, vui buồn không thể hiện lên mặt.
Nói xong, cô ta khép tài liệu lại, để lại về ghế của Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu, không có ý định so đo. Tài liệu này cũng không có gì cơ mật, chỉ cần muốn thì có thể tìm thấy ở trên mạng.