Nhưng bây giờ, đầu óc anh rất tỉnh táo, cơ thể không hề cảm thấy có gì đó không ổn, vốn dĩ không có hiểu hiện gì của tẩu hỏa nhập ma.
Khi những luồng chân khí lạ lùng kia đi vào kinh mạch của mình, Đường Tuấn lập tức cảm thấy tinh thần và thể xác trở nên thoải mái, Từng luồng chân khí tự nhiên đi vào trong cơ thể anh thông qua các lỗ chân lông, sau đó hội tụ lại cùng Chân Khí của anh.
Advertisement
“Chẳng lẽ đây chính là cảm nhận trời đất? Đây chính là nguyên khí trời đất mà sư phụ đã nói?” Đường Tuấn cau nhẹ mày, nhớ đến lời của Trình Tuấn Vũ Theo luồng khí đi vào trong cơ thể của anh, anh càng nhạy cảm với việc cảm nhận trời đất trong khắp cơ thể, thậm chí có thể nắm được đường đi nước bước của một con kiến dưới đất. Đương nhiên phạm vi này cũng có hạn, đại khái chỉ có khoảng chừng năm mét.
Chỉ là trong trạng thái này, so với trước đó khi anh quan sát Trình Tuấn Vũ đánh quyền, kiểu trong vô thức đi vào khác rất nhiều. Nhưng cũng có lợi, chính là anh còn có ý thức tự chủ, có thể khống chế được cơ thể mình.
Ngoại trừ điều này, sau khi nguyên khí đó theo Chân Khí di chuyển trong cơ thể của anh, tính chất vốn có của cơ thể Đường Tuấn không ngừng tăng lên. Chân Khí không ngừng được đánh bóng dồn nén, lượng giảm đi rồi, nhưng chất lại tăng cao lên. Cảm nhận được thay đổi của cơ thể, sắc mặt căng thẳng không yên mới dần biến mất. Ít nhất thì thay đổi này là chuyện tốt.
“Nhưng làm sao có thể đả thông được những kinh mạch này? Mình nhớ là trước đây chưa từng xảy ra.” Đường Tuấn không hiểu. Trong đầu anh bỗng nhiên vụt qua một tia sáng, lẩm nhẩm nói: “Chẳng lẽ là lúc trị bệnh cho Ngọc Như?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tuấn cũng không nghĩ ra được khả năng khác. Chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Đợi sau khi Chân Khí vận hành hết khắp người, Đường Tuấn duỗi lưng thẳng ra, cơ thể phát ra tiếng giòn tan lốp bốp. Trên mặt lộ ra nét vui vẻ: “Không ngờ được chỉ là vận hành hết cơ thể, đã làm cho sức mạnh trong cơ thể mình tăng lên nhiều như vậy. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, vậy cơ thể này của mình không phải sẽ trở thành vũ khí nhân tạo. Nếu đúng là như vậy, nhảy xuống từ độ cao trăm mét, cũng không phải chuyện gì khó khăn.”
Lúc anh nghe Trình Tuấn Vũ nói có người nhảy từ độ cao trăm mét, trong lòng còn không tin được. Nhưng bây giờ xem ra, nói không chừng là có khả năng này.
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, Đường Tuấn mới mở đôi mắt ra, trong mắt vụt qua một tia sáng. Cơ thể anh động nhẹ, nếu như lúc này đứng ở bên cạnh anh, thì có thể nghe được tiếng róc rách như suối chảy, đó là máu trong cơ thể của anh đang chuyển động! Người luyện võ càng mạnh, tang khí trong cơ thể sẽ càng mạnh, con tim vật lộn chuyển động máu dịch dòng suối lớn đang di chuyển!
Tiếng động này chỉ duy trì trong một lát rồi biến mất.
Đường Tuấn chống hai tay đứng trên sân thượng, tinh thần sung mãn. Tuy là cả tối hôm qua không ngủ, nhưng anh không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn tốt chưa từng thấy.
Uỳnh!
Anh đấm ra một cú, trong không khí phát ra tiếng nổ, giống như đến cả không khí cũng có thể đánh nổ được. Đương nhiên đây chỉ là ảo giác của Đường Tuấn, dù là cao thủ của Cảnh giới Thần Hải, e rằng cũng không có sức đánh nổ không khí.
Reng reng reng!
Lúc này, điện thoại của Đường Tuấn lại đột nhiên vang lên.
Là điện thoại của Mộ Dung Lan.
Đường Tuấn nhìn tên trên màn hình điện thoại, trong lòng có một dự cảm không lành. Đây là cuộc gọi đầu tiên mà Mộ Dung Lan gọi đến sau khi về nhà.
“Đường Tuấn, huhuhu.” Vừa nhận điện thoại, đầu bên kia đã truyền đến tiếng nấc của Mộ Dung Lan, giọng nói vô cùng bi thương, làm cho người ta đau lòng.