*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tấn Lợi và Lý Ngọc Mai đều ngạc nhiên, có chút không biết làm sao. Cho dù bọn họ rất giỏi về giao tiếp, nhưng cũng không biết lúc này nên nói cái gì.
Trong không gian sự yên lặng lạ thường, Đường Tuấn nhẹ nhàng cười một tiếng, chủ động đẩy ghế ra, sau đó ngồi xuống.
Advertisement
Tôn Khanh đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Tuấn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu không nghe thấy tôi nói sao?”
Đường Tuấn lắc đầu cười khẽ, nói: “Tôi chỉ nghe thấy có người đang học chó sủa, về phần nói gì, tôi ngược lại không nghe thấy.”
Tôn Khanh đột nhiên nheo mắt lại, giống như một con rắn độc đang ngó chừng con mồi của mình. Khóe miệng của anh ta câu lên một nụ cười lạnh, nhìn Vương Tấn Lợi, nói: “Vương Tấn Lợi, tôi nể mặt anh mới tới nói chuyện với anh, Anh lại kêu người không biết tên này đến gặp tôi, đây chính là thái độ anh làm việc sao?”
Vương Tấn Lợi ngượng ngùng cười một tiếng, có hơi lúng túng, nói: “Anh ấy là Đường Tuấn, chính là bác sĩ Y học Cổ truyền trước tôi từng nói với anh.”
Tôn Khanh nói: “Thì sao? Chẳng qua là một tên bác sĩ Y học Cổ truyền nho nhỏ, lấy tư cách gì ngồi chung bàn với tôi. Tôi thấy anh cũng không có dáng vẻ hợp tác, ha ha, vậy hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây đi.”
Nói xong, Tôn Khanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lúc đi qua người Đường Tuấn, anh ta dùng một loại âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói ra: “Đừng tưởng rằng mình hiểu chút y thuật đã cảm thấy tài ba. Chút y thuật này của anh, căn bản không lọt vào mắt của tôi, đúng là làm xấu đi danh tiếng của Y học Cổ truyền.”
Anh ta thậm chí không định nghe câu trả lời của Đường Tuấn, đi luôn ra khỏi quán cà phê, ngồi vào một chiếc Rolls-Royce phóng đi.
Lúc này, Vương Tấn Lợi mới phản ứng được, nhìn Đường Tuấn, có chút trách cứ mà nói: “Đường Tuấn, anh quá không biết nặng nhẹ. Anh Tôn đã không cho anh ngồi xuống, vậy sao anh còn phải ngồi xuống. Anh có biết hành động vừa rồi của anh chẳng khác nào hủy Y học Cổ truyền.”
Lý Ngọc Mai hơi hơi nhíu mày, nhưng không giải thích, hiển nhiên cũng có chút bất mãn với hành động của Đường Tuấn. Theo bọn họ nghĩ, chẳng qua chỉ là đứng thêm một lúc mà thôi, vì sao Đường Tuấn cũng không nhịn được.
“Ha ha. Ngồi một chút sẽ phá hủy Y học Cổ truyền, nếu Y học Cổ truyền dễ dàng bị hủy diệt như vậy, vậy còn nói gì đến chuyện truyền thừa ngàn năm.” Đường Tuấn không khỏi cười khẩy nói.
“Anh thì biết cái gì!” Vương Tấn Lợi vô cùng tức giận, như muốn nổ tung. Nhìn Đường Tuấn với khuôn mặt đầy sự phẫn nộ, nói: “Anh biết cậu ta là ai không? Đại diện cho điều gì không? Chỉ biết khoe khoang trong chốc lát là nhanh, một thằng nhóc như anh đây thì có thể làm nên chuyện lớn gì.”
“Ô. Xem ra thằng nhóc tên Tôn Khanh này cũng có chút bối cảnh đây.” Đường Tuấn nói với giọng hứng thú.
Vương Tấn Lợi dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc mà nhìn Đường Tuấn, nói: “Nói nhảm. Tôn Khanh chính là hậu duệ của Dược Y Cốc, cậu ta đại diện cho Dược Y Cốc! Xem bộ dạng không biết sợ là gì của anh, đoán chừng cũng không biết ý nghĩa của ba chữ Dược Y Cốc.”
Đường Tuấn nghe vậy, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Là Dược Y Cốc nổi tiếng như Phái Thần Châm sao?”