Tên Vương Tấn Lợi này tính tình kiêu ngạo, hoàn toàn không phải người cùng một đường với Đường Tuấn, anh thực sự không nghĩ ra đối phương tìm mình làm gì.
“Là liên quan tới chuyện của đại hội Y học Cổ truyền tiếp theo.” Giọng của Lý Ngọc Mai hơi đè thấp xuống mấy phần, nói: “Anh mau tới đi. Tôi thật vất vả mới thuyết phục được anh ta. Chỉ cần lần này anh có thể nổi danh ở trên đại hội Y học Cổ truyền, đến lúc đó thì cái gì cũng có.”
Advertisement
Trên khóe miệng Đường Tuấn hiện lên ý cười, hóa ra vị đại tiểu thư Lý Ngọc Mai này làm mối cho anh, định để mình đi tham gia đại hội Y học Cổ truyền. Đang định nói chuyện với Lý Ngọc Mai thêm một chút, Lý Ngọc Mai ở đầu kia đã vội vàng cúp điện thoại. Rất nhanh, một đoạn tin nhắn gửi đến điện thoại Đường Tuấn, là tên của một quán cà phê.
Đường Tuấn bất đắc dĩ, nghĩ đến vừa khéo cũng có thể nhờ vào đó thăm dò ý của Vương Tấn Lợi. Bèn dùng tin nhắn trả lời: “Được.”
Tầm mười phút sau, Đường Tuấn đến quán cà phê.
Đó là một quán cà phê nhỏ rất có phong cách, lúc này là thời gian trà chiều, bên trong đã ngồi kín người, trong đó phần lớn đều là lãnh đạo cấp cao của công ty gần đó, cũng có một chút cặp đôi học sinh.
“Đường Tuấn, ở đây này.” Bỗng nhiên, thanh âm Lý Ngọc Mai truyền đến. Cô phát hiện Đường Tuấn, đứng lên khua tay với anh. Lý Ngọc Mai vốn là mỹ nữ cấp hoa khôi của trường, vừa lên tiếng, lập tức rước lấy rất nhiều ánh mắt ái mộ của nam giới, đặc biệt là trong ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn đều theo bản năng mang theo ý không tốt.
Lý Ngọc Mai mặc một bộ đồ công sở đen trắng, trang điểm nhẹ nhàng. Cô vốn có ngoại hình xinh đẹp, cái này càng làm cho cô nhiều thêm vài phần cảm giác quyến rũ.
Đường Tuấn kiên trì, đi tới trong ánh mắt ước ao ghen tị của phần lớn đàn ông. Dù là lúc nào, người phụ nữ xinh đẹp vẫn sẽ luôn mang đến phiền phức cho đàn ông.
Chỗ của Lý Ngọc Mai đang ngồi là một gian phòng nhỏ được ngăn cách bởi một tấm bình phong, có thể ngăn cản ánh mắt bên ngoài, đồng thời cũng có thể nhìn thấy cảnh đường phố người đến người đi bên ngoài. Lúc Đường Tuấn đi tới, mới nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Lý Ngọc Mai và vị công tử ca Vương Tấn Lợi này ra, lại còn có một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn bộ dáng hẳn là ngoài ba mươi, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, không quá đẹp trai nhưng rất có hương vị. Anh ta ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, nhưng Đường Tuấn vẫn cảm giác được ánh mắt của anh ta lộ ra một cỗ đạm mạc, nhìn những người đi đường kia giống như nhìn con sâu con kiến.
“Đường Tấn, tôi giới thiệu cho anh một chút. Anh này là Tôn Khanh, nhà cũng làm nghề Y học Cổ truyền này.” Lý Ngọc Mai chủ động giới thiệu nói.
Cô ta luôn rất khéo léo, nói chuyện cũng rất cung kính, nhưng hết lần này tới lần khác Tôn Khanh lại ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn một chút, giống như không nghe thấy.
Đường Tuấn không khỏi nhíu mày, anh thích loại người Tôn Khanh này. Từ trong ánh mắt của anh ta là có thể nhìn ra được anh ta là người ích kỷ vô cùng kiêu ngạo, căn bản sẽ không suy nghĩ đến cảm xúc của người khác. Loại người này cho dù trong nhà bối cảnh phi thường, nhưng Đường Tuấn vẫn không thích.
Ngược lại Vương Tấn Lợi thay đổi tác phong xưa giờ, phát giác được bầu không khí có chút khác thường, tranh thủ thời gian nói ra: “Đường Tuấn, anh đừng để ý, tính tình của anh Tôn luôn như vậy, chờ anh quen là tốt rồi. Đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, vừa định ngồi xuống, Tôn Khanh lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi có để cậu ngồi chưa?”
Ngay cả lúc này nói chuyện, anh ta vẫn không quay đầu, sự kiêu ngạo được biểu hiện ra hết mức cùng với thái độ không để Đường Tuấn vào trong mắt, sự khinh thường với Đường Tuấn càng trực tiếp thể hiện trong lời nói, không che giấu chút nào.