Diệp Thiên Vũ đã rơi vào thế yếu, thất bại chỉ còn là chuyện sớm muộn. Nhưng ông cụ không có chút chán nản, ngược lại ánh mắt lại rất sáng ngời, tinh thần cũng ngày càng dâng trào hơn.
“Haizz.” Đường Tuấn thấy vậy, trong lòng khẽ thở dài.
Advertisement
Người ngoài không thể nhìn được Diệp Thiên Vũ đang làm gì, nhưng thân là tông sư, anh vừa nhìn là thấy ngay. Diệp Thiên Vũ đang lợi dụng thế của Đồ Thành để rèn luyện võ thuật của mình. Ông ấy đã lớn tuổi, khí huyết đã dần suy yếu, cho dù có lĩnh hội được bí quyết luyện công hoá khí, nhưng tiến độ vẫn rất chậm, thậm chí không thể bước vào cảnh giới tông sư trong những ngày còn lại.
Phương pháp này rất nguy hiểm, một khi Đồ Thành phát huy hết sức, Diệp Thiên Vũ không chỉ không thể đạt được mục đích, mà còn có thể bị Đồ Thành đánh cho bị thương nặng, kết cục là chết hoặc tàn phế!
“Này! Ông lão chết tiệt, ông tưởng tôi không biết ông đang muốn làm gì sao?” Lúc này, Đồ Thành cười dữ tợn, ông ta nói: “Vừa rồi tôi chỉ trêu đùa với ông thôi, để cho ông đắc ý một chút. Ông thật sự nghĩ tôi là đến đây để tập võ với ông hay sao?”
Diệp Thiên Vũ nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng thay đổi, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đồ Thành vẫn chưa nói xong, thế tấn công trong tay đã trở nên ác liệt. Một đấm tiếp một đấm, giống như cơn sóng, mang theo uy thế vô song. May mà Diệp Thiên Vũ có kinh nghiệm phong phú, dường như Đồ Thành cảm nhận được sự xuất hiện của Đường Tuấn, nên không dám cố gắng hết sức. Nên Diệp Thiên Vũ vẫn có thể gắng gượng chống đỡ, chỉ là ông ta còn chật vật hơn.
“Đường Tuấn, cậu vẫn chưa ra tay sao?” Thấy thầy của mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, một học trò của Diệp Thiên Vũ vội vàng hỏi Đường Tuấn. Anh ta ăn mặc rất trang trọng, dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt chữ quốc đầy vẻ uy nghiêm, vừa nhìn là biết anh ta là người đã chỉ đạo nhiều năm. Bọn họ đã học hỏi được một số chuyện từ miệng Diệp Thiên Vũ, tất nhiên nhìn Đường Tuấn có chút khó chịu.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tới lúc.”
Nếu anh ra tay ngay bây giờ, dĩ nhiên anh có thể kéo Diệp Thiên Vũ ra khỏi chiến cuộc, nhưng nếu như vậy mọi cố gắng trước đó của Diệp Thiên Vũ sẽ vô ích.
Người đàn ông nhướng mày, quở trách: “Cậu nói gì? Sở dĩ thầy tôi tham gia cuộc so tài này với người tên Đồ Thành này đều là vì cậu. Vậy mà cậu lại chỉ ngồi xem mà không thèm đếm xỉa đến sao?”
Lúc này, trên sân Diệp Thiên Vũ suýt nữa bị Đồ Thành đánh vào ngực, mặc dù đã kịp thời dùng hai tay để cản lại, nhưng Diệp Thiên Vũ vẫn bị chấn động đến mức cuồn cuộn khí huyết, khoé miệng ông ta rỉ máu.
“Thầy ơi!” Các học trò của Diệp Thiên Vũ hét lên.
“Ha! Một ông lão nội công có hạn có thể trụ dưới tay tôi lâu như vậy cũng đủ để tự hào rồi.” Đồ Thành nói: “Nhưng ông vẫn quá yếu.”
Nói xong, ông ta lại đánh vào ngực Diệp Thiên Vũ, nếu bị cú này đánh trúng, Diệp Thiên Vũ chắc chắn sẽ bị thương nặng. Lúc này Diệp Thiên Vũ đã bị thương, hành động và phản ứng cũng đã chậm hơn rất nhiều, ông ta hoàn toàn không thể tránh được cú này.
“Dừng tay!” Đột nhiên, Đường Tuấn kêu lên, đồng thời đấm vào lưng Đồ Thành.
“Ha! Đến đúng lúc lắm, ông đây đã đợi cậu lâu rồi.” Đồ Thành cười khẩu, vốn dĩ ông ta đánh về phía Diệp Thiên Vũ nhưng lại đột nhiên quay đầu, đánh về phía Đường Tuấn. Dường như ông ta đã đoán trước được, Đường Tuấn sẽ ra tay vào lúc này.
Rầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên từ trên sân.