Phòng tập võ Thành Vân hôm nay vô cùng náo nhiệt l, các học trò của Diệp Thiên Vũ tạm ngưng các công việc trong tay, vội vã trở về thành phố Đà Nẵng.
“Chậc chậc. Đó không phải là chủ tịch Hứa, trùm bất động sản của thành phố Đà Nẵng ta sao?” Ông ta là khách quen của báo tài chính kinh tế thành phố Đà Nẵng. Sao ông ta lại đến đây?”
Advertisement
“A, còn có chủ tịch Hoàng của Công ty truyền thông Thành Huy. Nghe nói cách đây không lâu, ông ta vừa ký một dự án hợp tác vài trăm triệu với công ty Internet lớn nhất nước ngoài.”
Những giọng nói thán phục không ngừng vang lên trong phòng tập võ Thành Vân, một nhóm cậu ấm cô chiêu đến học võ đang ríu rít bàn tán. Tầm mắt của bọn họ tập trung ở cửa phòng tập võ, nhìn từng vị đại lão bước vào.
“Này. Người đó là ai vậy? Sao lại trẻ như vậy, lẽ nào cũng là giám đốc cấp cao của công ty nào đó sao?” Lúc này, có người nhạy bén, nhìn thấy một nam thanh niên khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi bước vào phòng tập võ cùng với nhóm đại lão.
“Này! Người này mà các cậu cũng không biết sao.” Có người lên tiếng.
Người lên tiếng là người tương đối thạo tin trong đám cậu ấm cô chiêu này, cậu ta chỉ nói một câu đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Gì vậy? Mau nói đi.”
“Nè! Người đó tên Đường Tuấn, là nhân vật trong những tin tức trong khoảng thời gian này ở thành phố Vinh. Anh ta chính là người cung cấp phối phương của loại thuốc mới cho tập đoàn Nam Nhật. Tôi nghe người ta nói, sau năm nay, có lẽ thành phố Vinh sẽ có thêm một tỷ phú. Đó chính là anh ta.”
Mặc dù những cậu ấm cô chiêu như bọn họ cũng có xuất thân không nhỏ, nhưng vẫn kém sức hút hơn rất nhiều so với Đường Tuấn.
“A. Là anh ta! Nhưng nói anh ta là tỷ phú có khủng bố quá không, mặc dù thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ bán rất chạy, nhưng như vậy cũng khoa trương quá rồi đó.”
“Hừ! Đó là bởi vì cậu không nhìn thấy tiềm lực của thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ. Khoảng thời gian này, mặc dù hai loại thuốc mới vừa được đưa ra thị trường không lâu, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu cung không đủ cầu.”
Đường Tuấn bước vào phòng tập võ, những lời bàn tán của đám người này đều bị anh nghe thấy, nhưng anh cũng không có chút cảm xúc lạ thường nào. Nhưng từ cuộc nói chuyện của bọn họ, Đường Tuấn cũng biết Diệp Thiên Vũ quả thực đã dốc hết sức để giúp anh đẩy mạnh tiêu thụ loại thuốc mới, anh không khỏi bước nhanh hơn.
Tâm trạng anh có chút nặng nề, anh vừa đến thành phố Đà Nẵng đã đi thẳng đến phòng tập võ Thành Vân, nhưng anh vẫn đến trễ hơn Đồ Thành một bước. Nghe học trò của Diệp Thiên Vũ nói, Đồ Thành đã đến phòng tập võ Thành Vân từ nửa giờ trước.
Phòng tập võ là loại hình căn hộ thông tầng, Đường Tuấn đi theo mấy học trò của Diệp Thiên Vũ lên tầng hai.
Tầng hai là một sân bãi rất lớn, bên trên đặt rất nhiều mộc nhân thung và bao cát, hiển nhiên là để dùng cho các bài tập thông thường. Lúc này trong sân, có hai người đang đánh nhau, một người là ông cụ tóc bạc, một người là một người đàn ông trung niên da đen.
Ông cụ tóc bạc là Diệp Thiên Vũ, còn người đàn ông trung niên kia chắc là Đồ Thành.
Đồ Thành trông hơi gầy, giống như thiếu dinh dưỡng. Nhưng cơ bắp toàn thân lại rắn chắc mạnh mẽ, giống như sắt thép đã qua nhiều lần gọt giũa, lộ ra một cổ sức mạnh mạnh mẽ. Ông ta lạnh lùng và nghiêm nghị, mỗi chiêu mỗi thức được đánh ra rất tuỳ ý, Diệp Thiên Vũ đã kiệt sức để đối phó. Võ ông ta dùng không phải võ thuật cổ truyền của Xiêm mà là võ thuật Việt Nam chính cống.