Đường Tuấn ngồi một mình được một lúc liền gọi cho Ninh Đình Trung, chuẩn bị nói cho anh ta việc Dương Lộc đi làm thực tập. Ai ngờ Ninh Đình Trung lại mở miệng nói trước: “Đường Tuấn, có chuyện gì vậy? Vừa nãy chú Diệp của cậu gọi điện thoại cho tôi, bảo muốn đưa tôi hai mươi phần trăm hạn ngạch tiêu thụ của nhà họ Liên. Tôi hỏi ông ấy vì sao, ông ấy nói là ý của cậu?”
“Hai mươi phần trăm?” Đường Tuấn nhẩm lại trong lòng, lúc này mới nói: “Không sao. Trung mập, anh cứ yên tâm mà nhận đi.”
Advertisement
“Ừm.” Mặc dù Ninh Đình Trung vẫn còn thắc mắc, nhưng hình như anh ta nghe thấy sự khác thường trong giọng Đường Tuấn nên anh ta không hỏi tiếp nữa.
“Đúng rồi, Trung mập, tôi có một người bạn, là sinh viên Học viện thương mại thuộc Đại học Vinh, tôi bảo cô ấy một thời gian nữa qua chỗ anh thực tập được không?” Đường Tuấn nói.
“Không phải quan hệ của anh với chú Diệp không đến nỗi nào sao, để bạn cậu đi thực tập ở tập đoàn Nam Nhật tốt hơn mà?” Ninh Đình Trung nói.
Đường Tuấn nói: “Lần này có chút đặc biệt, tôi muốn cô ấy học về quản lý bộ phận sản xuất thuốc mới và marketing. Anh cứ quan sát một đoạn thời gian, nếu như có thể, hãy để cô ấy chính thức tiếp xúc với nó.”
Ninh Đình Trung nghe đến đây, đột nhiên không nói gì nữa. Anh ta đột nhiên nghĩ tới việc của nhà họ Liên, suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ đích thân đi sắp xếp và khảo sát. Còn phía tập đoàn Nam Nhật thì sao?” Ninh Đình Trung nói một cách do dự.
Đường Tuấn nói: “Tạm thời không cần lo. Ít nhất trong mấy tháng tới sẽ không có vấn đề gì lớn.” Trong mấy tháng tiếp theo, lượng tiêu thụ thuốc mới dưới sự giúp đỡ của nhà họ Âu Dương, Diệp Thiên Vũ, Hoàng Tường sẽ tăng lên vô cùng nhanh, Diệp Thanh Phương sẽ không ngu ngốc đến mức chọn lúc này để ra tay.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Nam Nhật, Diệp Thanh Phương ném tài liệu xuống đất “cộp” một tiếng: “Đường Tuấn thật quá đáng quá rồi rồi, tuy cách chế tạo thuốc là do cậu ta đưa nhưng lại do tập đoàn Nam Nhật chúng ta đầu tư sản xuất, từ đầu đến cuối cậu ta chỉ khua môi múa mép. Dựa vào cái gì để cậu ta quyết định hợp tác với ai? Còn nhà họ Ninh nữa, chẳng là chỉ là một công ty nhỏ, vậy mà lại độc chiếm số lượng lớn như vậy! Không phải ỷ mình có chút quan hệ với cậu ta sao?”
Diệp Quang Nhất ngồi trên sô pha, trông có chút mỏi mệt. Ông nhìn con trai đang tức đến không thở ra hơi, nói: “Đến giờ con vẫn không thấy mình sai rồi sao?”
“Sai? Con làm sai cái gì?” Diệp Thanh Phương lạnh lùng nói: “Con chỉ là muốn lấy lại những thứ thuôc về nhà họ Diệp chúng ta. Cậu ta chỉ là một người ngoài họ Đường, dựa vào cái gì? Việc của nhà họ Liên, cậu ta có tư cách gì để nhúng tay vào!”
Diệp Quang Nhất thở dài một tiếng, đưa phần tài liệu bên người cho Diệp Thanh Phương, nói: “Con nhìn hợp đồng này đi.”
Diệp Thanh Phương nhận lấy tài liệu, mở ra, chỉ nhìn lướt qua đã ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quang Nhất, nói một cách thất thanh: “Năm mươi mốt phần trăm cổ phần! Hơn nữa còn là cổ phần lúc tập đoàn Nam Nhật mới thành lập! Cha, chuyện này là thế nào?”
Diệp Quang Nhất day nhẹ huyệt thái dương, vực lại tinh thần, nói: “Vốn dĩ cha cũng không muốn nói việc này cho con sớm như vậy. Nhưng bây giờ con ngày càng lệch lạc, cha mới đưa cho con xem.” Tiếp sau đó, ông kể lại sơ qua về khởi nguồn ban đầu của tập đoàn Nam Nhật.
“Y Thánh nhà họ Đường?” Diệp Thanh Phương nói: “Cái này thì liên quan gì đến Đường Tuấn?”
Anh ta chợt nghĩ tới cái gi đó, cơ thể hơi hơi run nhẹ.
“Con nghĩ không sai. Đường Tuấn chính là cháu trai của Đường Hạo.” Diệp Quang Nhất dường như dùng hết sức lực của mình để nói ra câu này.