Diệp Nam Nhật cười một tiếng, giọng nói nghe có chút quái lạ: “Đương nhiên là được. Thuốc Thần Thông và Bột Tuyết Cơ là do cháu cung cấp, cháu có quyền quyết định hợp tác với ai. Nhưng cháu cũng phải cho chú một một lý do chứ.”
Đường Tuấn tràn đầy hứng thú nhìn Cậu Liên, nói: “Ấy chà. Nhà họ Liên sinh ra một đứa con trai rất giỏi, chú cứ nói với bên đó như vậy.”
Advertisement
Diệp Nam Nhật còn muốn nói thêm, nhưng Đường Tuấn đã nhanh chóng cúp máy. Anh chỉ cảm thấy phiền lòng, xem ra là Đường Nam Nhật cũng biết chuyện này.
“Hơ hơ! Lại làm bộ làm tịch.” Cậu Liên khoanh tay trước ngực, nói: “Nếu như còn không cho người đem tiền mặt đến đây, hôm nay ông đây sẽ không tha cho mấy người.”
Thái Thanh Tú ở kế bên nhìn thấy biểu cảm vô cùng bình tĩnh của Đường Tuấn, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Reng reng reng!
Lúc này, điện thoại trong túi áo của Cậu Liên bỗng nhiên vang lên. Cậu ta nhìn tên hiển thị trên điện thoại, nhanh chóng bắt máy.
“Liên Thiếu Hòa! Tao đây sao lại có thể đẻ ra một con lừa ngu ngốc như mày! Tao không dễ gì mới lấy được chút tiêu thụ từ nhà họ Diệp, mẹ nó mày lại còn không biết sống chết là gì, dám đi chọc giận anh Đường.” Vừa nhận điện thoại, đầu bên kia đã truyền đến tiếng gào thét giận dữ. Giọng nói lớn như vậy, cho dù không bật loa ngoài, cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Ngay tức khắc, xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Anh Đường? Anh Đường nào ạ?” Liên Thiếu Hòa vẫn còn chưa phản ứng kịp, nghi ngờ hỏi lại.
“Nói nhảm! Đương nhiên là anh Đường, người cung cấp Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ rồi! Liên Thiếu Hòa, tao không biết mày làm sao lại đắc tội với anh Đường, nhưng nếu như mày không xử lý ổn thỏa chuyện này thì cũng đừng nghĩ quay về nữa. Tao đây coi như không có đứa con trai như mày!” Cha của Liên Thiếu Hòa gầm lên trong điện thoại, sau đó cúp luôn máy. Ông ta còn vội tìm tới tập đoàn Nam Nhật để cầu xin, xem xem có còn cứu vãn được mọi chuyện hay không.
Điện thoại di động đã truyền ra tiếng “tút tút”, nhưng Liên Thiếu Hòa vẫn cầm lấy nó, không biết phải làm sao.
“Ực!”
Thái Thanh Tú nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Tuấn. Cô ta nhớ rõ người đàn ông trước mắt này mang họ Đường, hơn nữa vừa rồi lúc anh ta gọi điện thoại thì gọi đối phương là “chú Diệp”, ngay sau đó lại xảy ra chuyện nhà họ Liên bị hủy hợp tác. Đây quả thực là quá trùng hợp rồi.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đám người, Đường Tuấn cười nhạt nói: “Giới thiệu lại lần nữa, tôi họ Đường, chính là người cung cấp Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ trong miệng các người.”
Lạch cạch!
Lời này vừa dứt, sắc mặt Liên Thiếu Hòa phút chốc trắng bệch, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
Đám người Thái Thanh Tú lại run rẩy cả người, tựa như gặp được một chuyện vô cùng khó tin, ánh mắt nhìn về phía Dương Lộc cũng trở nên cháy bỏng hừng hực. Đó là ngọn lửa ghen tị, dựa vào đâu mà cô ta lại may mắn như thế!
“Anh, anh Đường, tôi không biết là anh?” Liên Thiếu Hòa run rẩy mà nói ra một câu.