Đường Tuấn không muốn tiếp tục nói về đề tài này, hơi nghiêng ánh mắt, nhìn hội trường bên dưới. Sau đó nhanh chóng phát hiện rất nhiều bóng dáng quen thuộc ở trong hội trường. Có hai cha con Ninh Xuân Nam và Ninh Đình Trung mặc một thân chính trang chào hỏi mọi người. Bây giờ gần như tất cả mọi thương nhân ở thành phố Vinh đều biết, nhà họ Ninh và tập đoàn Nam Nhật có hợp tác lớn, có con cá sấu lớn là tập đoàn Nam Nhật này làm hậu thuẫn, không ai dám xem thường nhà họ Ninh nữa.
Còn có Lý Ngọc Mai mặc váy dài màu tím nhạt, tựa như công chúa được mọi người vây quanh. Từ sau chuyện ở biệt thự Thanh Viên, Đường Tuấn chưa gặp lại Lý Ngọc Mai. Cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, cùng mọi người chào hỏi, chỉ là nhìn qua dường như hơi mỏi mệt.
Advertisement
Đương nhiên, còn có Diệp Thanh Phương là đại diện của tập đoàn Nam Nhật hôm nay. Mặc một bộ âu phục được đặt may thủ công, đang đi cùng đoàn cấp cao ở tập đoàn Nam Nhật, anh ta thành thục giao lưu với quan khách. Hôm nay anh ta có vẻ tinh thần phấp phới, cả người tự tin vô cùng.
“Chú Diệp, hội nghị phát hành sắp bắt đầu rồi, chú không xuống dưới chủ trì sao?” Đường Tuấn tựa như chỉ tình cớ thuận miệng hỏi.
Diệp Nam Nhật sửng sốt một chút, chợt ra vẻ thoải mái cười nói: “Có Thanh Phương là được rồi. Nó cũng lớn rồi, đã là lúc một mình gánh vác một phần.”
Ông ta nhìn sườn mặt của Đường Tuấn, giống như muốn nắm bắt biểu tình gì đó, đáng tiếc từ đầu đến cuối vẻ mặt Đường Tuấn vẫn cứ bình tĩnh.
“Sau này liền nhìn xem cháu với Thanh Phương rồi, Thanh Phương từng trải ít hơn cháu, tầm nhìn cũng không lớn như cháu, sau này nếu có chỗ nào nó làm sai, cháu cũng đừng khách khí với nó, nên nói thì nói, nên đánh thì đánh. Bằng không thằng nhóc đó thành thì ít mà bại thì nhiều.” Diệp Nam Nhật cười nói.
“Vâng.” Đường Tuấn khẽ gật đầu, không có nói thêm gì nữa.
Lúc này, hội trường bên dưới đột nhiên trở nên yên lặng. Diệp Thanh Phương nâng ly rượu đi lên sân khấu, nói: “Tôi đại diện cho tập đoàn Nam Nhật, hoan nghênh các vị đã đến.”
Bộp bộp bộp!
Phía dưới vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Sau một phen khách sáo, Diệp Thanh Phương bắt đầu giới thiệu hai loại thuốc mới là thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ. Khi nghe đến công hiệu khiến vết thương nhanh chóng khép miệng và làm trắng đẹp làn da của bột Tuyết Cơ, ánh mắt rất nhiều cô gái và các phu nhân bên dưới đều sáng lên.
Đường Tuấn nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn phiền, đúng lúc muốn nói lời rời đi với Diệp Nam Nhật, lại nhìn thấy một đám người từ giữa hội trường đi lên. Người cầm đầu chính là cậu ấm Tề Hưng của nhà họ Tề, một số người đi theo đằng sau anh ta đang mặc đồng phục, nhìn đồng phục thì hình như là người Cục Quản lý Dược phẩm và Thực phẩm.
“Tề Hưng dẫn những người này tới làm gì?” Trong đầu Đường Tuấn vừa hiện ra vấn đề này, trong hội trường lại đột nhiên trở nên huyên náo. Đường Tuấn ngưng thần nghe một chút, nói với Diệp Nam Nhật: “Chú Diệp, sợ là chúng ta phải đi xuống rồi.”
“Diệp Thanh Phương, anh luôn miệng nói bột Tuyết Cơ thần kỳ biết bao, có năng lực cầm máu rất nhanh, có năng lực tăng tốc độ khép lại của miệng vết thương, còn có thể trắng đẹp da. Nhưng những điều này chỉ là nói miệng mà thôi, nếu loại thuốc này lợi hại như vậy, anh có dám thử nghiệm trước mặt mọi người hay không? Nếu không có những hiệu quả này, vậy là anh bán thuốc giả, những người bạn của Cục Quản lý Dược phẩm và Thực phẩm đằng sau tôi đây phải mời anh đi uống trà thôi.” Tề Hưng cười lạnh nói.
“Ha hả. Tôi vốn còn có ý thử nghiệm thuốc ngay tại hiện trường.” Nhưng Diệp Thanh Phương tỏ vẻ đã có dự định trước. Lúc hai loại thuốc mới mới vừa sản xuất ra, anh ta đã thử rất nhiều lần. Kết quả so với tưởng tượng của anh ta còn hiệu nghiệm hơn, hơn nữa không có tác dụng phụ gì, đây cũng là nguyên nhân anh ta ôm kỳ vọng lớn như vậy đối với hai loại thước mới này.