*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn đồng ý, Hoang Tàn Phong rất vui mừng, nụ cười vô cùng chân thành, không có một chút dối trá.
Hoang Tàn Phong nói: "Người đâu, dẫn anh Đường đi nghỉ ngơi, lát nữa tôi tự mình chiêu đãi.”
Đợi đến khi Đường Tuấn rời đi, ý cười trên mặt Hoan Tàng Phong mới chậm rãi thu lại, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn, nói: "Chuẩn bị một chút, tôi muốn hậu táng cho Cửu Hỏa lão tổ, dựa theo lễ nghi cao nhất của chúng ta.”
Mấy trưởng lão khẽ gật đầu, cũng rời đi chuẩn bị những việc liên quan.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hoan Tàng Phong cùng hai người con của ông ta.
Người con gái đang ở tuổi thanh xuân kia khẽ nhíu mày, không cam lòng nói: "Cha, Dược Châu là do người trong họ chịu trăm ngàn cay đắng để tinh luyện, dùng để giúp cha áp chế thương thế, quý trọng cỡ nào, sao cha lại có thể đưa cho anh ta được chứ?”
Hoang Tàn Phong sờ đầu cô gái, ánh mắt mang theo sự cưng chiều, ôn nhu nói: "Tiểu Phi, Dược Châu trong mắt chúng ta có lẽ rất trân quý, nhưng trong mắt người khác lại không phải như vậy.
Anh Đường đưa thi thể Cửu Hỏa lão tổ về, đối với nhất mạch chúng ta có ơn vô cùng lớn, ngoại trừ Dược Châu, nhất mạch chúng ta cũng không có thứ gì khác có thể báo đáp anh ta.
Nếu như dựa theo giá trị mà nói, thi thể Cửu Hỏa lão tổ so với một trăm viên Dược Châu còn quý trọng hơn, nhưng anh Đường vẫn đưa thi thể Cửu Hỏa lão tổ trở về, có thể thấy được anh ta không phải là một người tham lam.
Hơn nữa anh Đường mang đến cho cha cảm giác không giống người thường, cũng không thèm để ý một viên Dược Châu, anh ta đưa Cửu Hỏa lão tổ trở về chỉ là vì hoàn thành hứa hẹn mà thôi.”
Hoang Dược Phi liếc mắt một cái, nói thầm: "Nếu không quan tâm, vậy vì sao anh ta còn lấy?”
Người đàn ông trẻ bên cạnh thì thầm: "Anh ta muốn chúng ta cảm thấy an lòng.”
Hoang Tàn Phong gật đầu, nói: "Vũ nhi nói không sai.
Anh Đường làm khách ở chỗ chúng ta, chính là khách nhân tôn quý nhất, nếu anh ta có yêu cầu gì, các người hãy tận dụng hết khả năng đồng ý anh ta.”
Hoang Dược Phi cùng Hoang Vũ đáp lại.
Khuôn mặt Hoang Vũ hiện ra một tia buồn rầu, nói: "Cha à, chuyện Hoang Vũ Cực thì làm sao bây giờ?
Ngày mốt là ngày anh ta đã ước định.”
Vẻ mặt Hoang Dược Phi cũng trở nên bi thương, mím chặt môi không nói lời nào.
Cô bé xuất thân từ bộ tộc cổ hoang thú, giờ phút này hóa thành thân thể, tuy rằng dung nhan không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng có chút thanh tú, giờ phút này làm cho người ta có một loại cảm giác thấy mà thương.
Hoang Tàn Phong thở dài, nói: "Hoang Vũ Cực là thiên tài Đệ Ngũ Mạch, thực lực không kém cha bao nhiêu, lại có Đệ Tam Mạch ở sau lưng làm chỗ dựa, đệ nhất mạch chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ, dựa theo lời cha nói lúc trước, để cho Tiểu Phi chạy trốn đi, chạy càng xa càng tốt.”
"Cha à, con không muốn rời xa cha và anh cả."
Hoang Dược Phi khóc thành tiếng, nước mắt từ hai má chảy xuống.
Hoang Vũ cũng không đành lòng, nói: "Cha, dù sao em gái vẫn còn nhỏ, thực lực cũng không đủ mạnh.
Sẽ rất nguy hiểm nếu để cho con bé rời khỏi nhà một mình.”
Hoang Tàn Phong nói: "Điều con nói làm sao cha không biết chứ, cho dù nguy hiểm, cũng còn tốt hơn là rơi vào trong tay của Hoang Vũ Cực.
Tính cách Hoang Võ Cực vô cùng tàn nhẫn, và hắn ta cũng có mối quan hệ tốt với Hoang Vô Dục, cho dù chúng ta có thể tạm thời đánh lui Hoang Vũ Cực, vậy Hoang Vô Dục phải làm sao bây giờ?
Hiện giờ anh ta cách tinh thần lực cấp tám cũng chỉ còn một bước, thực lực còn vượt xa cha, nhất mạch chúng ta ai có thể ngăn cản được anh ta chứ?”
Hoang Vũ khẽ nhếch miệng, lại không nói ra lời.
Mặc dù Hoang Vô Dục là thế hệ trẻ của bộ tộc cổ hoang thú, nhưng thực lực mạnh hơn nhiều so với rất nhiều thế hệ trước.
Chỉ bằng một Hoang Vô Dục, chỉ sợ cũng có thể nghiền ép Đệ Cửu Mạch của bọn họ.
"Tại sao?
Dòng dõi của chúng ta đã chịu đựng nhiều cho bộ tộc cổ hoang thú như vậy, vì sao em gái còn gặp phải loại kiếp nạn này?
Hoang Vũ Cực, Hoang Vô Dục, tôi sớm muộn gì cũng phải đánh bại các người!”
Hoang Vũ ầm thầm gầm lên ở trong lòng.
Một lúc sau, Hoang Vũ mới thở ra một hơi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, gian nan nói: "Con biết rồi cha, con sẽ mau chóng sắp xếp, đêm nay sẽ để cho em gái rời khỏi Đan Hà Cảnh.”
Hoang Tàn Phong đưa tay vuốt ve mặt Hoang Dược Phi, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Cha sẽ để cho Thiên trưởng lão bảo vệ con, nhưng Thiên trưởng lão cũng không thể bảo vệ con chu toàn cả đời được.
Chờ rời khỏi Đan Hà Cảnh, con phải mau chóng trưởng thành, bộ tộc cổ hoang thú chúng ta không có kẻ yếu.
Nói không chừng tương lai con sẽ trở thành thần bác sĩ, tên truyền khắp vũ trụ, đến lúc đó cha và cả bộ tộc đều tự hào về con.”
Hoang Dược Phi cắn chặt môi, cô bé không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt thế nào cũng không thể dừng lại.
Bộ tộc cổ hoang thú, trời sinh tinh thần lực mạnh mẽ, nhưng phần lớn trong tộc lại hầu như không có bác sĩ và thầy luyện khí.
Nhưng chỉ cần xuất hiện một người có thiên phú, dựa vào thú hoang cổ đại trời sinh sẽ có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, so với chủng tộc khác càng dễ dàng đạt tới cảnh giới chí cao.
Mà Hoang Dược Phi có thiên phú rất cao về bác sĩ, hiện giờ Dược Châu của Đệ Cửu Mạch coi như trân bảo chính là do cô bé nghiên cứu ra.
Sau khi Đệ Ngũ Mạch Hoang Vũ Cực biết tin tức này, anh ta đã phát ra mệnh lệnh, ở thời điểm Hoang Dược Phi cử hành lễ trưởng thành sẽ mang cô bé đi.
Sở dĩ lựa chọn ngày này, là bởi vì Hoang Vô Dục muốn mượn cơ hội mạnh mẽ làm nhục nhã Đệ Cửu Mạch một chút.
"Thần bác sĩ."
Trong ánh mắt bi thương của Hoang Dược Phi lộ ra một tia hy vọng, chỉ cần có thể trở thành thần bác sĩ, vậy Đệ Cửu Mạch sẽ bởi vì có cô bé mà quật khởi, một lần nữa đứng ở đỉnh cao! “Mặc kệ như thế nào, mình cũng phải trở thành thần bác sĩ!”
Hoang Dược Phi siết chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Hoang Tàn Phong thấy thế, trong lòng thở dài, trở thành thần bác sĩ gian nan cỡ nào, chẳng qua là ông ta cho Hoang Dược Phi một ý nghĩ để kiên trì, ông ta hoàn toàn không nghĩ sẽ thực sự thành hiện thực.
Đường Tuấn đứng trên nóc nhà mà bộ tộc cổ hoang thú sắp xếp cho anh, nhìn cả thảo nguyên, gió thổi mạnh bay cả góc áo anh.
Gió thổi vào quần áo của anh và dán nó vào da của anh.
Trong gió còn mang đến mùi thuốc nhàn nhạt, đó là mùi thơm Đan Hà cách đó không xa truyền đến.
Đan Hà, chính là con sông xuyên qua toàn bộ đại bình nguyên.
Sở dĩ lấy tên Đan Hà, là bởi vì thật lâu trước kia có một vị thần đan sư lợi dụng nước sông để luyện đan.
Cho đến nay, trong Đan Hà vẫn còn lưu lại dược lực, chỉ là đối với người tu hành không có mấy tác dụng.
"Ngược lại là một nơi yên tĩnh, rất thích hợp tu luyện."
Đường Tuấn ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trong gió, trong lòng hiện ra một ý niệm như vậy trong đầu.
Dưới hoàn cảnh này, tinh thần lực của Đường Tuấn đều phát triển chậm chạp.
Tại thời điểm này, một bài hát hát như có như không truyền từ trong gió đến.
Giọng hát khi thì êm tai thanh thúy, giống như ngọc trai, khi thì uyển chuyển nhẹ nhàng, như tình nhân biểu đạt tình cảm tương tư, lại khi thì rộng rãi bao là, có lúc lại hùng tráng như con ngựa sắt.
Đường Tuấn nhướng mày, sau đó tâm trạng hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát.
Anh nhận ra khúc nhạc này, chính là khúc trấn thần của bộ tộc cổ hoang thú, cũng là thuốc ca Kim Liên trong thế giới Chu Tước, anh cũng biết, nhưng chắc chắn không cách nào làm được như vậy.