Từ Nguyên cười nhạt, nói: "Đạo Nhất, cậu đừng nghĩ nhiều.
Chờ sau khi cậu tiến vào cảnh giới Tôn Giả, lúc đó lại đến đánh cùng tôi một trận công bằng!”
"Không! Tôi chỉ cần bây giờ! ”
Vẻ mặt Đạo Nhất kiên quyết.
Thần kiếm trong tay anh ta bỗng nhiên bộc phát ra vạn đạo ánh sáng, anh ta đã lĩnh ngộ ra vài loại căn nguyên chi lực ẩn chứa ở trong đó.
Trong nháy mắt, kiếm khí lạnh lùng xông thẳng lên Cửu Tiêu.
Sắc mặt Từ Nguyên khẽ biến đổi, ông ta nói: "Đạo Nhất, cậu đừng không biết tốt xấu!”
Đạo Nhất không nói.
Anh ta phải dựa vào chính mình để kiếm được công bằng, kiếm được danh vọng! Vì thế, cho dù trả giá tất cả anh ta cũng không tiếc! Bao gồm cả sinh mệnh!
“Không biết cân nhắc!”
Nhìn thấy Đạo Nhất hoàn toàn không động đậy, Từ Nguyên hừ nặng một tiếng, vẻ mặt cũng hơi nghiêm túc một chút, không còn tùy ý như lúc trước nữa.
Lúc này, trong lòng Từ Nguyên cũng có chút tức giận.
Giống như loại thí luyện này, hoàn toàn không cần ông ta ra mặt.
Nếu như không phải Ngự Tôn Giả mở miệng, làm sao ông ta có thể lãng phí thời gian tu luyện quý giá làm người gác cổng chứ.
Nhưng là việc thí luyện nhỏ như vậy ông ta cũng không thèm để ý chút nào, lúc trước lại để cho ông ta bị thương nhẹ, mà hiện tại tên tiểu bối Đạo Nhất này chẳng những không hiểu ý tốt của ông ta, thậm chí còn muốn ra tay với ông ta! "Hừ.
Nể mặt Ngự Tôn Giả, tôi không so đo với cậu.
Nhưng tôi cần phải dạy cho cậu một bài học nhỏ, để cho cậu hiểu thế nào là một người bên ngoài.”
Dứt lời, Từ Nguyên chỉ một điểm ra.
Leng keng.
Ngón tay của ông ta va chạm với kiếm của Đạo Nhất, phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Vẻ điên cuồng trong mắt Đạo Nhất càng đậm, hai tay cầm kiếm, toàn lực thúc dục pháp lực ép về phía Từ Nguyên.
Một chút dư quang nhìn về phía Đường Tuấn cách đó không xa, trong lòng Đạo Nhất tàn nhẫn, một ngụm máu trong lòng phun ra, nhuộm đỏ nửa bên trường kiếm.
Kiếm thế lại đáng sợ ba phần.
Mục đích lần thí luyện này của anh ta chính là vì đánh bại Đường Tuấn, anh ta điều chỉnh tâm thái của mình lại, sau đó đi tới con đường vô địch.
Thật vất vả mới áp chế được Đường Tuấn một chút, anh ta làm sao có thể cam tâm để những nỗ lực trước đó toàn bộ bị hủy trong tay Từ Nguyên.
Sắc mặt Từ Nguyên khẽ thay đổi, ông ta nào ngờ được Đạo Nhất lại tàn nhẫn đối với mình như vậy.
Trong nháy mắt thất thần, trường kiếm chống lại một ngón tay của ông ta lướt qua như một cơn gió! Im lặng.
Ngón tay của Từ Nguyên bị cắt đứt, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Trường kiếm c ắm vào vết thương trên ngón tay gãy của ông ta, không cách nào đi tới nửa phần.
Ông ta kinh ngạc nhìn cảnh này, chợt trong mắt bộc phát ra lửa giận ngập trời.