Tôn Giả Bạch Hổ liếc nhìn Trương Định An, lạnh lùng nói: “Có giáo huấn cậu ta hay không còn chưa cần cậu thay chúng tôi quyết định!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tôn Giả Bạch Hổ làm Trương Định An phát run, vội vàng cúi đầu, vẻ mặt càng thêm cung kính.
Tôn Giả Bạch Hổ nhìn Đạo Nhất rồi nhíu mày, quát: “Còn không mau tỉnh lại.”
Giọng nói mang theo một loại sức mạnh kỳ lạ. Vẻ mặt mờ mịt của Đạo Nhất cuối cùng cũng biến mất, trở nên tỉnh táo lại hoàn toàn. Nhìn thấy Tôn Giả Bạch Hổ và Thần Tôn Cơ Giới, anh ta cũng không hề cung kính quỳ xuống như Trương Định An, chỉ hơi hơi khom lưng nói: “Gặp qua hai vị Tôn Giả.”
Cảnh tượng này làm Trương Định An càng thêm bất mãn trong lòng, thậm chí còn hơi tức giận.
Tôn Giả Bạch Hổ lại không để ý, nói: “Đạo Nhất, cậu không cần phải để ý việc thắng thua. Chỉ cần nhớ kỹ, ai có thể cười đến cuối cùng mới là người thật sự chiến thắng.”
Thần Tôn Cơ Giới cũng hoà nhã nói: “Không sai. Tiềm lực của cậu còn chưa được khai phá. Thắng bại nhất thời cũng không tính là gì.”
Thái độ của Tôn Giả Bạch Hổ và Thần Tôn Cơ Giới đối với Đạo Nhất làm Trương Định An cảm thấy ghen ghét, càng thêm phẫn nộ, anh ta lên tiếng: “Hai vị Tôn Giả, tôi đã thấy thực lực của Đường Tuấn. Cho dù là tôi cũng không dám nói có thể nắm chắc một trăm phần trăm thắng được anh ta. Tu vi của Đạo Nhất còn thấp, tôi thấy nếu không có thời gian một trăm năm mà muốn thắng Đường Tuấn thì không có khả năng. Lần này nếu không phải có tôi, Đạo Nhất rất có thể đã chết tại nơi đó.”
Anh ta chính là muốn nói cho hai vị Tôn Giả hiểu, Đạo Nhất chẳng phải là thứ gì, nếu không có anh ta, Đạo Nhất cũng có cơ hội quay về.
Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt Đạo Nhất buồn bã.
Trương Định An thấy thế, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, gương mặt lộ vẻ đắc ý.
“Đủ rồi.” Thần Tôn Cơ Giới tức giận gầm lên.
Tôn Giả Bạch Hổ cũng lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Trương Định An, chúng tôi cho phép cậu nói chuyện sao?”
Tuy rằng chỉ là pháp thuật ảo ảnh, hai vị Tôn Giả không có cách nào bộc lộ sức mạnh, nhưng Trương Định An đột nhiên thay đổi sắc mặt. Anh ta hình như đã xem nhẹ tầm quan trọng của Đạo Nhất.
Tôn Giả Bạch Hổ lạnh lùng nói: “Trương Định An, cậu tốt nhất nên hiểu rõ thân phận của chính mình. Tôi bảo cậu đem Đường Tuấn mang về, cậu đã làm được chưa?”
Trương Định An biện minh, nói: “Tôn Giả, lần này là bởi vì có Chu Tước Thần Quân ra tay. Mong Tôn Giả cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ mang Đường Tuấn về cho ngài.”
“Không cần. Bây giờ cậu có thể đi ra ngoài được rồi.” Tôn Giả Bạch Hổ quát.
Đầu óc Trương Định An trống rỗng, không dám tin nói: “Tôn Giả, tôi sao?”
Anh ta nhìn về phía hai chiếc đệm hương bồ được đặt ở vị trí trung tâm của mảnh không gian. Đó là trung tâm của căn cứ Thiên Thập, có thể cảm ứng được căn nguyên chi lực. Căn nguyên chi lực ở đó so với chín căn cứ cấp chữ thiên khác thì rõ ràng hơn rất nhiều. Lúc trước, mấy vị Tôn Giả từng đồng ý với anh ta, chỉ cần bắt Đường Tuấn mang về, trong đó sẽ có vị trí cho anh ta.
“Cậu làm việc không ra gì mà còn muốn chiếm hữu một vị trí. Đạo Nhất, cậu ngồi ở chỗ kia. Trong khoảng thời gian này, cậu sẽ tu hành tại đây, hai người chúng tôi sẽ tự mình đến hướng dẫn cho cậu.”
Tôn Giả Bạch Hổ lạnh lùng răn dạy Trương Định An. Nhưng sau đó lúc nói chuyện với Đạo Nhất, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Đây hoàn toàn là hai loại đãi ngộ khác nhau.