Sắc mặt Chu Tước Thần Quân khẽ thay đổi, không lập tức trả lời vấn đề này ngay mà trầm giọng nói: “Chúng ta trở về trước đã.”
Trong chiến trường kỷ nguyên có tổng cộng 80 tòa căn cứ, gọi theo tám chữ “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang”. 80 tòa căn cứ lại chia làm bốn tầng lớp trên và bốn tầng lớp dưới. Bốn tầng lớp căn cứ trên nhìn bên ngoài thì có vẻ như được các tiểu Tôn Giả khống chế, nhưng người khống chế thực sự lại là nhóm Tôn Giả đứng sau lưng bọn họ.
Nhưng cũng có một vài tầng lớp căn cứ trên là ngoại lệ, ví dụ như căn cứ Thiên Nhị là do Chu Tước Thần Quân khống chế.
Vừa tiến vào căn cứ Thiên Nhị, Đường Tuấn đã lập tức cảm giác được nguyên khí trời đất vô cùng dày đặc. Sau đó, sắc mặt anh chợt biến đổi, hô lên thất thanh: “Đây là căn nguyên chi lực?”
Vậy mà tại trong căn cứ này, anh lại cảm ứng được căn nguyên chi lực yếu ớt! Nhưng không phải chỉ có căn nguyên không gian mới có thể cảm ứng được căn nguyên chi lực hay sao?
Chu Tước Thần Quân chậm rãi nói: “Điều cậu cảm ứng được không sai. Trong mười tòa căn cứ cấp chữ “thiên” đều tồn tại căn nguyên chi lực yếu ớt. Có người từng suy đoán, mười tòa căn cứ này có một mối liên quan nào đó với căn nguyên không gian, hoặc cách căn nguyên không gian rất gần, cho nên mới sẽ có loại tình huống này xảy ra. Nhưng suy đoán này đến nay vẫn chưa được chứng thực.”
“Tuy rằng căn nguyên chi lực có thể cảm ứng được rất yếu ớt, nhưng nó thật sự có lợi ích đối với việc tu hành. Có điều, trung tâm căn cứ chỉ có thể chứa nhiều nhất được hai người tu hành mà thôi.”
Trong mắt Đường Tuấn tràn đầy vẻ khiếp sợ. Những tu hành giả có thân phận học trò của Cung Hỗn Nguyên cứ cách một đoạn thời gian thì có thể tiến vào căn nguyên không gian để lĩnh ngộ căn nguyên. Tất cả những tu hành giả đều coi cơ hội này như châu bảo, hận không thể mỗi lần dừng lại ở đó nhiều hơn một lát. Nhưng điều ấy là không thể vì vừa đến thời gian, căn nguyên không gian sẽ lập tức đẩy tu hành giả ra ngoài.
Mà hiện tại lại có một nơi có thể để cho tu hành giả luôn cảm ứng được căn nguyên chi lực như này, đây quả thật là nơi tuyệt vời để tu hành.
Chu Tước Thần Quân nói: “Tuy rằng có thể cảm ứng được căn nguyên chi lực, nhưng loại cảm ứng này rất yếu ớt. Tu luyện ở đây hơn mười ngày mới bằng một giờ tu luyện trong căn nguyên không gian.”
Lúc nói chuyện, Chu Tước Thần Quân dẫn theo Đường Tuấn đi vào trung tâm tòa căn cứ này. Bởi vì đã thiết kế chế độ cấm nên chỉ có Chu Tước Thần Quân mới có thể dẫn người tiến vào.
Có hai chiếc đệm hương bồ được đặt ở giữa trung tâm trận pháp.
Chu Tước ngồi xuống một chiếc đệm hương bồ trước, sau đó ra hiệu cho Đường Tuấn ngồi xuống chiếc đệm còn lại.
Đường Tuấn ngồi xuống, lập tức cảm giác được căn nguyên chi lực như có như không. Chu Tước Thần Quân nói không sai, loại cảm ứng này thật sự quá yếu ớt, nhưng lại rất lâu dài.
“Lúc trước cậu hỏi tôi vấn đề về Tiên Khí, bởi vì nó liên quan đến một vài bí mật, cho nên tôi không lập tức trả lời cậu.”
Sắc mặt Chu Tước Thần Quân trở nên nghiêm túc, mở bàn tay ra, đầu một cây thương đỏ rực lửa xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh tay.
“Cây thương này chính là một bộ phận của Tiên Khí.”
Ngón tay của Chu Tước Thần Quân lướt nhẹ qua cây thương đỏ rực lửa, trầm giọng nói: “Đây là thứ mà tôi đổi được ở Cung Hỗn Nguyên.”
“Cung Hỗn Nguyên có thể đổi vật phẩm?” Đây là lần đầu tiên Đường Tuấn nghe thấy điều này.
Chu Tước Thần Quân nói: “Có thể. Nhưng điều kiện rất khắt khe, hơn nữa cũng không rõ ràng. Tôi là do may mắn mới có thể có được. Người khác đều cho rằng bởi vì tôi là học trò của Cung Hỗn Nguyên nên thực lực tiến bộ nhanh như vậy. Nhưng thật ra, đó là vì nửa cây Tiên Khí này.”
Anh ta đưa đầu cây thương đỏ rực như lửa cho Đường Tuấn, nói: “Nghe nói Tiên Khí là binh khí thần thánh mà Thiên Quân mới có thể sử dụng được. Căn nguyên ẩn chứa bên trong Tiên Khí chắc chắn rất nhiều, hơn nữa trong đó còn chứa cả linh khí thần tiên. Chỉ có thỏa mãn hai điều kiện này thì mới có thể gọi là Tiên Khí.”