Có thể nói hơn phân nửa thực lực của anh đều đến từ đan hoàn thần bí.
Nhưng vừa rồi trong nháy mắt căn nguyên ngọn núi đụng phải anh, anh muốn dùng thúc dục đan hoàn thần bí chặn lại, lại hoảng sợ phát hiện đan hoàn thần bí không nghe anh khống chế.
Dường như có một ý chí khác đang điều khiển đan hoàn thần bí.
Phát hiện này khiến Đường Tuấn cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí bất chấp chiến đấu với Trương Tĩnh Hòa.
Trong loạn này còn đáng sợ hơn so với địch ngoài.
Nếu như không cách nào khống chế đan hoàn thần bí, thì anh đấu với Trương Tĩnh Hòa sẽ phải thua, thậm chí là chết.
Trương Tĩnh Hòa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường Tuấn, cho rằng Đường Tuấn sợ thực lực của anh ta, không khỏi đắc ý cười, nói: “Vì xem biểu cảm này của anh, mà không biết tôi đã chờ bao lâu.
Nhưng sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ kết thúc.”
Một căn nguyên ngọn núi lần nữa ngưng tụ ở trong lòng bàn tay anh ta.
Anh ta từng chút từng chút ép Đường Tuấn.
Tạ Hoàng Đồng, Hàn Bảo Long bị khí tức Trương Tĩnh Hòa ép đến không cách nào nhúc nhích, mà mấy người chân nhân Khổng Long dường như bị dọa cho choáng váng, không dám ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Xem ra mấy lão già đó đã bồi dưỡng ra một mầm non không tồi.”
Dứt lời, một bóng dáng như quỷ mị xuất hiện trong phiến không gian này.
Một thân y bào đỏ thẫm, biểu cảm lạnh lùng như sắt, ngạo nghễ đứng trước mặt Đường Tuấn.
“Chu Tước Thần Quân.”
Nhìn thấy người này, cho dù là Cổ Ma tộc hay là người tu hành bản kỷ nguyên, thì sắc mặt đều thay đổi.
Cho dù là kỷ nguyên này hay là kỷ nguyên trước, có thể nói tên của Chu Tước Thần Quân không ai không biết.
Chiến lực của ông ta vô song, có thể vượt biên giết Tôn Giả, sáng tạo ra một kỳ tích.
“Ông chính là Chu Tước.”
Trương Tĩnh Hòa dừng bước, lông mày khẽ nhíu, anh ta không có biểu hiện kính sợ giống những người khác, ngược lại ánh mắt mang theo ý tứ khiêu khích.
Chu Tước Thần Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nói: “Cậu không sao chứ?”
Đường Tuấn cười khổ một tiếng, nói: “Hơi nghiêm trọng.”
Nếu vấn đề của đan hoàn thần bí không được giải quyết, thì tất cả những nỗ lực của anh đều lãng phí.
Sắc mặt Chu Tước Thần Quân ngưng lại, nói: “Cậu có thể tự giải quyết không?”
Đường Tuấn suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, chỉ lo lắng nhìn về phía Trương Tĩnh Hòa.
Chu Tước Thần Quân cười nói: “Yên tâm đi.
Có ta ở đây, cậu ta không đụng được cậu đâu.”