*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt của Đường Tuấn đột nhiên thay đổi, lập tức muốn chạy lên trên tầng. Thậm chí Ninh Đình Trung lên tầng ba như thế nào, ở cùng một chỗ với Âu Dương Hồng Phượng như thế nào, anh vốn không suy nghĩ đến.
“Chàng trai trẻ, muốn đi lên trên thì phải đánh bại tôi trước đã!” Thành Chiến chắn ngang trước mặt Đường Tuấn.
Advertisement
“Ông Thành, nhanh chóng giải quyết thằng nhóc đó đi. Ôi trời ạ, đám nhân viên an ninh kia làm ăn kiểu gì thế không biết, vậy mà còn để người lên đây! Thật đen đủi!” Lúc này, tầng ba biệt thự lộ ra một cái đầu, quát to về phía Thành Chiến.
Thành Chiến đang ở ngay trước mặt, Đường Tuấn không dám ngẩng đầu nhìn bộ dạng của người vừa nói chuyện. Nhưng có lẽ vừa rồi, chính là anh ta bắn súng.
Thành Chiến gật nhẹ đầu, coi như trả lời.
“Anh bạn nhỏ, nhanh chóng rời khỏi đây đi. Như thế cậu mới còn có một con đường sống. Chuyện ở đây không phải là chuyện mà cậu có thể tham dự đâu.” Thành Chiến nói.
“Ông tránh ra!” Vẻ mặt của Đường Tuấn u ám, lạnh lùng nói ra mấy chữ.
“Tôi đã cảnh báo cậu rồi! Đừng có mà không biết tốt xấu!” Vẻ mặt của Thành Chiến cũng không được tốt.
Đường Tuấn không nhiều lời, bả vai vừa động, cả người giống như một chiếc xe việt dã phóng vút đâm về phía Thành Chiến. Đây chính là Thiết Sơn Khóa trong Bát Cực Quyền.
“Ha ha!” Thành Chiến cười lạnh, trong mắt dần lộ ra ý nghĩ lạnh lùng.
Ông ta vừa định ra tay, lại phát hiện tay chân của mình hoàn toàn không thể cử động nổi, thậm chí đến cả chân khí ở trong cơ thể cũng không chịu sự khống chế của ông ta, ông ta bắt đầu trở nên rối loạn.
“Chuyện gì thế này?” Trong đầu của Thành Chiến vừa xuất hiện ra suy nghĩ này, vai của Đường Tuấn đã va vào lồng ngực của ông ta. Sức mạnh kinh khủng, thật không quá chút nào khi so sánh như va chạm chính diện với chiếc xe việt dã, hất bay Thành Chiến ra ngoài.
Lúc bị hất lên giữa không trung, ánh mắt của Thành Chiến vừa lúc xẹt qua kính thuỷ tinh trên cửa sổ, nhìn thấy chỗ xương sống sau lưng của mình không biết từ lúc nào mà đã cắm hai cây châm bạc. Vẻ mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, đột nhiên nhớ đến lúc đánh nhau vừa nãy, mình cảm thấy chỗ ở cổ giống như bị muỗi đốt hai phát. Lúc đó ông ta không để ý, bây giờ nhớ lại, có lẽ từ lúc đó châm bạc đã cắm vào người ông ta.
“Rầm rầm rầm!”
Một số bàn ghế đồ dùng gia đình bày trong sân bị Thành Chiến va vào vỡ ra đầy đất, ngực của ông ta thì lại lõm vào một chút, nhìn có vẻ rất kinh khủng.
“Phụt!”
Thành Chiến phun luôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đã không còn huyết sắc, nhìn người có vẻ cực kỳ thảm hại.
Đường Tuấn không thèm liếc mắt nhìn Thành Chiến một cái, chạy thẳng luôn vào trong phòng. Tốc độ của anh rất nhanh, một bước chân bước bảy, tám bậc thang. Mười mấy giây sau, đã xuất hiện trong căn phòng ở tầng ba.
“Này, anh đừng có qua đây. Còn đi tiếp, ông đây sẽ đánh chết hai người bọn nó” Ở trong phòng, một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi, trên tay cầm một cây súng, họng súng đen ngòm đang chĩa