*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu đổi lại là tôi đến chủ trị, tôi có thể làm tốt hơn cậu ấy không?”
Bình Tam Tiếu tự hỏi.
Đáp án là không thể.
“Nếu ngay cả ông ấy cũng thất bại, vậy còn ai có thể thành công chứ?”
Các bác sĩ khác cũng thở dài.
Là lão tiền bối trong y đạo, ít nhiều bọn họ cũng có chút kiêu ngạo và không chịu thua, muốn bày ra chút phong phạm lão tiền bối ở trước mặt Đường Tuấn, nhưng dù là trong quá trình thảo luận hay là hiện tại chữa trị, phần lớn bọn họ đều có cảm giác bất lực.
Người thanh niên trước mắt này hiểu biết không thua kém gì bọn họ, thậm chí có chút siêu việt.
Bọn họ muốn chỉ điểm Đường Tuấn, cũng không thể xuống tay.
Ngược lại, từ lúc nói chuyện với Đường Tuấn bọn họ đã học được rất nhiều phương pháp trị liệu chưa từng thấy từ trước tới nay.
Thế hệ mới thay thế hệ cũ.
Những thần y sư đó đều hiển hiện lên suy nghĩ tương tự.
Không biết nên vui hay là nên buồn.
Lúc này, một lớp sương mù nồng đậm như mực đột nhiên xuất hiện xung quanh cung điện bác sĩ.
Khiến cho người ta thắc mắc chính là vốn bốn phía cung điện của bác sĩ bố trí rất nhiều phòng ngự, mấy người tu hành đã xây dựng một đạo bình chướng, dựa vào trận pháp, cho dù là tiểu tôn giả nhất thời cũng không vào được.
Nhưng lúc này phòng ngự dường như không có tác dụng, người tu hành phụ trách thủ vệ cũng không có ai.
Bên trong cung điện, việc chữa bệnh cũng kết thúc.
Sau khi Đường Tuấn rút cây ngân châm cuối cùng ra, sắc mặt Vương Trùng chợt thay đổi, toàn thân b ắn ra từng đạo huyết tiễn, anh ta giống như một quả bóng bay bị đâm rất nhiều lỗ thủng.
Huyết tiễn b ắn ra đen như mực, nhiệt độ cực cao, vừa xuất hiện trên không trung lập tức tản mát ra từng tia nhiệt khí.
Mặt đất đều bị máu thiêu đốt ra từng cái lỗ.
Vương Trùng nằm trên giường bất lực giãy dụa, chỉ có thể nhìn từng tia huyết tiễn từ trên người mình b ắn ra.
“Đường Tuấn, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Sau khi chữa trị xong, Bình Tam Tiếu giải trừ cấm chế, âm thanh Vương Trùng tràn ngập oán hận cũng theo đó mà vang lên.
Bình Tam Tiếu thản nhiên nói: “Cậu nên cảm ơn bác sĩ Đường.
Cẩn thận cảm ứng cơ thể của cậu đi.”
Vương Trùng nhíu mày, ngưng thần cảm ứng tình trạng thân thể.
Chỉ một lúc sau, anh ta thay đổi biểu cảm oán hận, khiếp sợ nói: “Đây, đây là sao vậy?”
Mặc dù máu trong cơ thể thiếu hụt khiến cho bản thân hơi suy yếu, nhưng anh ta lại có cảm giác thay da đổi thịt.