Thảo luận rất nhiệt tình, ai cũng không nhường ai.
Ở đây đều là bác sĩ thần, mỗi người đều đi được con đường của bản thân trên y đạo, đều rất tin tưởng rằng phương pháp trị liệu của bản thân mới là tốt nhất.
Lúc Đường Tuấn và Viên Lâu Lan tiến vào cung điện, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Những bác sĩ thần thảo luận không có vì họ đến mà bị gián đoạn, cho dù có thấy bọn họ thì cũng cố ý bỏ qua.
Hai người đi vào cung điện đã đứng ở phía ngoài đoàn người nhìn những người khác thảo luận.
Đường Tuấn nghe các loại thảo luận, thỉnh thoảng gật đầu.
Những bác sĩ thần này quả thật có chỗ độc đáo.
Khóe miệng của Viên Lâu Lan nâng lên một sự châm biếm, thầm nói: "Hiện tại đã nhận đả kích rồi chứ gì. Mỗi một người ở đây cũng đều là bác sĩ thần, thấm nhuần y đạo mấy nghìn năm, con đường đi qua còn nhiều hơn số người mà anh từng gặp đấy. So với bọn họ thì anh vẫn còn rất nhiều thứ để học hỏi nhỉ?"
Cô ta thích nhìn bộ dáng kinh ngạc của Đường Tuấn.
"Bản chất của Ma huyết chú là một loại sức mạnh bên ngoài thúc đẩy máu biến dị, nếu như có thể tăng cường năng lực tạo máu của cơ thể, đồng thời khiến cho máu mạnh hơn nữa, có thể chống lại loại sức mạnh bên ngoài này, từ đó mà áp chế được ma huyết chú."
Mọi người ở đây đang thảo luận kịch liệt thì một âm thanh không lớn chen vào giữa đông đảo tiếng thảo luận.
Âm thanh ầm ĩ dường như trong nháy mắt đã bị tiếng này che khuất.
Nhưng mỗi một bác sĩ thần trong sân đều là Tu Hành Giả cảnh giới Thần Quân, vẫn là nghe rất rõ ràng.
Thoáng cái tất cả đều dừng thảo luận lại, nhìn về phía nam thanh niên trẻ tuổi xa lạ kia.
Viên Lâu Lan giật mình, cô ta thật sự không ngờ Đường Tuấn vậy mà lại to gan như vậy, còn dám lên tiếng trong thời điểm này.
Bình Tam Tiếu nhíu lông mày trắng như tuyết rồi nói: "Mới vừa rồi là cậu nói à?"
Đường Tuấn gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Vứt dứt lời lập tức đã bị rất nhiều người quát lớn.
"Đúng là lố bịch và ngu xuẩn mà!"
"Tăng cường sức mạnh của máu ư? Máu có sức mạnh gì chứ? Làm sao tăng cường được?"
"Không hiểu thì đừng có nói lung tung."
Đối mặt với rất nhiều tiếng quát lớn và chỉ trích, nét mặt của Đường Tuấn vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm.
Chờ tất cả mọi người bình luận xong thì anh mới lên tiếng: "Nếu tất cả mọi người đã nói xong rồi, có thể cho tôi nói vài câu được không?"
Bình Tam Tiếu nói: "Đương nhiên có thể rồi. Vốn là nói thoải mái. Đương nhiên nếu như cậu có chỗ không đúng, bọn họ cũng sẽ không khách khí với cậu."
"Nên vậy mới phải."
Đường Tuấn nói.
Anh thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Tu Hành Giả có thể làm máu sống lại, một giọt máu hóa thành sông lớn. Tôi muốn hỏi các vị, đây có phải là sức mạnh của máu hay không?"
Mọi người sửng sốt, bởi vì Đường Tuấn nói không hề sai.
Nhưng lập tức đã có người đặt câu hỏi: "Thế nhưng sức mạnh của máu này là dựa theo sự tinh tiến của tu vi mà tăng lên, là một loại tiến hoá và chuyển tiếp thay đổi một cách vô tri vô giác, vô cùng mờ mịt, đừng nói là tăng cường nó, đến cả phát hiện nó cũng không dễ dàng gì. Chẳng lẽ cậu có thể nghĩ ra được cách nâng cao tất cả tu vi của bệnh tật hay sao?"