Đường Tuấn đang chữa trị cho vết thương của Vũ Vô Thương, nghe được câu chất vấn của Liễu Phi Tiên thì anh nhíu mày lại, nói: "Là tôi."
Liễu Phi Tiên nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn một hồi, cười nói: "Nghe nói anh là kẻ yếu nhất trong tiểu đội Sát Thần nhỉ, hiện tại đến cả người mạnh nhất tiểu đội Sát Thần các anh là Vương Trùng cũng đã bị tôi đánh bại. Anh vậy mà vẫn không sợ tôi, lá gan cũng lớn đó chứ."
Lâm Giang Tiên quát lên: "Liễu Phi Tiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Liễu Phi Tiên cười nhạt một tiếng, nói: "Mục đích hôm nay của tôi rất đơn giản. Vương Trùng đánh bại Viên Nhân Phi, tôi sẽ đánh bại Vương Trùng. Viên Nhân Phi lúc đó muốn Đường Tuấn xin lỗi nhưng Đường Tuấn không chịu, tôi đây sẽ bắt anh ta đi xin lỗi! Tiền bối Lâm Giang Tiên, ông làm Tiểu Tôn Giả cũng sẽ không can thiệp vào tranh đấu của bọn tôi đâu nhỉ."
Lâm Giang Tiên cau mày, tuy rằng có chút bất mãn trong lòng với thái độ ngang ngược của Liễu Phi Tiên, nhưng đây vẫn là quy tắc của Tuyệt Địa Hoàn Vũ, hoặc nói đây là quy tắc của chiến trường kỷ nguyên!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lâm Giang tiên thành lập tiểu đội Sát Thần.
Ông ta cần một đội ngũ tiến hành tranh đoạt với những tiểu đội khác.
"Các vị tiền bối, tôi còn có thể chiến đấu được!"
Hai mắt của Vương Trùng đỏ như máu, biểu cảm dữ tợn vô cùng, khí cơ dâng trào như thuỷ triều, không ngừng xung kích vào phong ấn mà Lâm Giang Tiên thiết lập trong cơ thể của anh ta.
Liễu Phi Tiên cau mày lại, nói: "Tiền bối Lâm Giang Tiên, tình huống này của Vương Trùng chắc không phải là?"
Mấy ngày nay anh ta cũng nghe qua chuyện xảy ra giữa Tu Hành Giả và yêu thú, dường như chính là tình huống giống Vương Trùng bây giờ.
Trong con ngươi của Lâm Giang Tiên hiện lên sự bối rối.
Tuy rằng trong lòng gần như đã xác nhận được tình huống của Vương Trùng, nhưng ông ta cũng không muốn thừa nhận.
Bởi vì ông ta đã nhận định Vương Trùng chính là nhân vật chủ chốt của tiểu đội Sát Thần, là người được chọn không thể thiếu nhất.
Mà một khi Liễu Phi Tiên nói ra tình huống của Vương Trùng thì rất nhanh sẽ có người tới tìm ông ta.
Đến lúc đó, sự an nguy của Vương Trùng cũng là một vấn đề.
Lâm Giang Tiên trầm giọng nói: "Liễu Phi Tiên, cậu nhiều lời quá rồi đấy. Không phải cậu muốn dẫn Đường Tuấn trở về hay sao? Được, tôi đồng ý."
Tiếp theo ông ta nhìn về phía của Đường Tuấn, ra lệnh: "Đường Tuấn, bây giờ cậu đi về với Liễu Phi Tiên, xin lỗi Viên Nhân Phi đi!"
Hiện tại ông ta chỉ hi vọng có thể đuổi Liễu Phi Tiên đi sớm một chút, để có thể nhanh chóng chữa trị cho Vương Trùng.
Về phần Đường Tuấn, vốn ông ta đã dự định thay đổi, căn bản không để trong lòng.
Hoặc nói rằng dùng một Đường Tuấn vẫn còn Vương Trùng, đây là sự lựa chọn của Lâm Giang Tiên.
Liễu Phi Tiên ngơ ra, ánh mắt chớp động ở giữa Đường Tuấn và Vương Trùng, chợt cười cười, nói: "Được thôi. Tôi hiểu rồi. Chuyện hôm nay tôi sẽ không nói ra. Đường Tuấn, đi theo tôi đi. Anh yên tâm, tôi sẽ không đến mức làm khó dễ anh, chỉ cần anh xin lỗi cho thật tốt thì tôi lập tức thả anh về."
"Sư phụ."
Vũ Vô Thương thấy Lâm Giang Tiên không hề hỏi qua ý của Đường Tuấn đã tự ra quyết định, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Loại hành động này có khác gì với Mạnh Tinh Hà đâu kia chứ?
Sắc mặt của Lâm Giang Tiên trầm xuống, nói: "Vô Thương, qua đây!"
Nếu đã chuẩn bị thay Đường Tuấn đi thì ông ta cũng không muốn Vũ Vô Thương quá gần gũi với Đường Tuấn nữa.