*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với cao nhân có thể đánh bại chân nhân Khổng Long, cho dù là Lâm Giang Tiên cũng phải biểu hiện ra sự khiêm nhường và cung kính.
Ai dám bảo đảm rằng đây không phải là một vị Tôn giả mới đây?
"Lâm Giang Tiên."
Đường Tuấn cười cười, nụ cười này khiến Lâm Giang Tiên có chút hồi hộp trong lòng, có một loại dự cảm không tốt.
Có điều là Lâm Giang Tiên lập tức ý thức được bản thân nghĩ nhiều rồi, bởi vì vị cao nhân vô danh này rất nhanh dời tầm mắt khỏi người ông ta, nhìn về phía sau ông ta, giọng nói trở nên dí dỏm, nói: "Cậu chính là Vương Trùng nhỉ?"
Vương Trùng nghe vậy, nhất thời hoảng hốt trong lòng, vội vã nói: "Đúng vậy, tiền bối."
Anh ta thậm chí có chút sợ hãi.
Vị cao nhân tiền bối này vậy mà lại biết mình.
Đường Tuấn nói: "Nghe nói rằng cậu muốn ra mắt tôi à?"
Vương Trùng sửng sốt, cũng không nghĩ gì nhiều mà vội vàng gật đầu, nói: "Đó là điều đương nhiên rồi. Tiền bối có thể chỉ điểm cho tôi một ít không."
Đường Tuấn nói: "Tôi đã từng chỉ điểm cho cậu, chỉ là cậu không nghe mà thôi."
Nói xong câu đó Đường Tuấn đã xoay người rời đi, chỉ để lại vẻ mặt mờ mịt của Vương Trùng.
"Đã từng chỉ điểm cho tôi ư?"
Vương Trùng sửng sốt, giống như bị người ta dùng cây búa hung hăng nện vào đầu mấy cái.
Đám người Lâm Giang Tiên cùng nghi ngờ nhìn về phía Vương Trùng, nói: "Vương Trùng, vị tiền bối này chỉ điểm cho cậu lúc nào vậy?"
Vương Trùng lắc đầu, anh ta căn bản là không có chút ấn tượng nào.
Lâm Giang Tiên cân nhắc trong giây lát rồi nói: "Tôi từng nghe qua cao nhân chỉ điểm hậu bối thì không thích dùng bản thể thật để gặp. Vương Trùng, nói không chừng lúc vị cao nhân này chỉ điểm cậu là dùng thân phận giả, mà lúc đó cậu lại không thể nhận ra."
Những người khác cũng hiểu cái khả năng này rất lớn, đều đồng tình mà gật đầu.
Vương Trùng nhăn đôi mày lại rồi ra sức suy đoán.
Đám người Lâm Giang Tiên nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì không khỏi thở dài một hơi trong lòng.
Vương Trùng vậy mà đã bỏ lỡ lần cơ duyên này, thật sự đáng tiếc.
Sự chỉ điểm của cao nhân chính là cầu cũng cầu không được.
Bao gồm cả chân nhân Khổng Long trong số Tu Hành Giả đều nghe được lời này của Đường Tuấn, vừa hâm mộ cũng vừa cảm thấy tiếc cho Vương Trùng.
Cuối cùng, Khổng Long giới thiệu xong ba mươi Tu Hành Giả trên Bia kỷ nguyên cho Đường Tuấn.