Dưới sự thúc giục của pháp lực,kiếm quang rực rỡ tràn ngập khắp thiên địa.
Lâm Giang Tiên và những người khác cũng dừng việc họ đang làm, nhìn nhau và nói: “Tốt rồi. Chỉ cần nhìn phương pháp của Vương Trùng như thế nào?”
Tám cái đầu của con Cự Mãng chín đầu đã bị chặt đứt, sức lực không bằng một phần mười, nhưng cũng rất kinh người.
Kiếm quang rực rỡ từ trên trời rơi xuống, dày đặc như những hạt mưa.
Kiếm quang sắc bén đến mức xuyên thủng từng lỗ máu trên phần đầu còn lại của con Cự Mãng chín đầu.
Con Cự Mãng chín đầu gầm lên, trong đôi mắt đỏ như máu kia chỉ có sát khí điên cuồng, không có lý do gì cả.
Nó mở cái miệng khổng lồ và muốn nuốt chửng Vương Trùng.
Vương Trùng giễu cợt, không hề có ý định lùi bước, hai tay cầm Cự Kiếm chém mạnh.
Xoẹt.
Cự Kiếm chém đôi đầu duy nhất của con Cự Mãng chín đầu, máu bắn tung tóe.
Vương Trùng kiêu ngạo đứng trên không trung, để cho máu rơi trên người, nhuộm đỏ cả áo choàng.
Lúc này, Vương Trùng trông giống như một chiến thần bất khả chiến bại.
Anh ta quay đầu lại, nhìn Đường Tuấn thách thức, như thể đang tuyên chiến.
Đường Tuấn khẽ cau mày nói: “Tôi khuyên anh, tốt nhất anh mau rửa sạch vết máu trên người.”
Anh cảm nhận được điều gì đó bất thường từ màn sương máu trên bầu trời.
Vương Trùng giễu cợt nói: “Đây là bằng chứng về sự không sợ hãi của chiến binh, chỉ có kẻ hèn nhát mới sợ máu.”
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không cần máu tươi để chứng minh.”
Vương Trùng khinh thường nói: “Đó là ý tưởng hèn nhát.”
Những người khác nghe vậy đều cau mày nhìn Đường Tuấn, trong lòng thầm lắc đầu.
“Lá gan nhỏ như vậy làm sao anh xứng là thành viên của tiểu đội Sát Thần.”
Lúc này, đây là điều mà hầu hết mọi người đang nghĩ.
Mặc dù không ai nói rõ ràng, nhưng những thành viên khác của tiểu đội Sát Thần đều nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt khinh thường.
Lâm Giang Tiên trong lòng thở dài nói với Vương Trùng: “Vương Trùng, cậu đã làm rất tốt.
Nhưng mỗi người đều có ý tưởng của riêng mình, câuh không thể ép buộc người khác.
Vương Trùng cung kính nói: “Vâng.”
Một đám người tiếp tục lên đường, Vũ Vô Thương truyền âm nói cho Đường Tuấn: “Đừng nói nhiều, kẻo thầy có ý kiến với anh.”
Đường Tuấn khẽ gật đầu.
Vương Trùng dường như đang muốn chứng tỏ bản thân, anh ta vẫn mặc một bộ đồ đẫm máu, một luồng khí ngột ngạt tỏa ra từ người anh ta.
Các thành viên khác của tiểu đội Sát Thần nhìn anh ta với vẻ kính trọng và ngưỡng mộ.