“Nếu lần này không phải là chân nhân Khổng Long, e rằng nhiều người sẽ không biết đến sự tồn tại của anh ta.”
“Haha. Tên Mạnh Tinh Hà này có thể gặp nạn.”
Nói đến đây, Lâm Giang Tiên nhìn Đường Tuấn.
Khi cao nhân vô danh xuất hiện, ông ta cũng nghi ngờ không biết Đường Tuấn có quan hệ gì với cao nhân vô danh kia hay không.
Bởi vì cao nhân vô danh này dường như đang nhắm vào Mạnh Tinh Hà, Đường Tuấn và Mạnh Tinh Hà cũng có rất nhiều mối hận thù.
Nhưng loại phỏng đoán này nhanh chóng bị xua tan, bởi vì Đường Tuấn đã ở trong căn cứ Hồng Cửu chờ đợi lâu như vậy, cũng không có ai tới gặp anh ngoại trừ Vũ Vô Thương, Khương Nghi và những người khác.
ANghe được những cuộc trò chuyện này, Vương Trùng trên mặt cũng lộ ra vẻ ghen tị, nói: “Vị cao nhân này thật sự rất lợi hạu. Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải đến gặp anh ta một chút.”
Lâm Giang Tiên thở dài và nói: “Vương Trùng, thật tốt khi cậu có ý tưởng này, nhưng đừng ôm quá nhiều hy vọng.
Đừng nói đến cậu, cho dù là thầy của cậy cũng khó gặp được vị cao nhân kia.
Tất nhiên, nếu cậu có gặp phải mà nói, cậu nhấy định phải cung kính.”
Vương Trùng đáp lại với vẻ kinh ngạc, giống như một cuộc hành hương.
Nghe cuộc nói chuyện của Lâm Giang Tiên và những người khác, Đường Tuấn thầm cười.
Anh không ngờ rằng hành động vô ý của mình lại gây ra hậu quả như vậy.
Tuy nhiên, chuyện này không thể bại lộ cho đến khi Tiểu Tôn Giả có đủ sức chiến đấu.
Huyết Hà Hoành Thiên, và sức mạnh vô tận tràn ngập.
Đây là Tuyệt Địa Hoàn Vũ, một trong những nơi nguy hiểm nhất trong chiến trường của thời đại.
Vài đạo thân ảnh giống như bóng ma xuất hiện trong làn không khí mỏng manh, khoác trên mình chiếc áo choàng đen.
“Đây thực sự là một nơi tốt để thi triển ma huyết chú.”
Một trong những bóng đen có giọng nói nham hiểm.
Với một cái phẩy tay của anh ta, vài người đã bị anh ta ném ra ngoài như rác rưởi.
Những người này nửa quỳ trong hư không, cuộn tròn thành một quả bóng, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt lần lượt hiện lên vẻ đau khổ, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Ngoài ra, còn có những âm thanh từ trong cơ thể bọn họ truyền ra khiến da đầu người khác tê dại, như thể những linh hồn phẫn uất đang gầm thét.
Những người này không còn được gọi là người nữa, nói là quỷ mọi người cũng sẽ tin.
Nếu Đường Tuấn nhìn thấy những người này, nhất định sẽ nhận ra bọn họ.
Bởi vì anh quen với một số người, bao gồm cả Tạ Phù Diệu và Hàn Bảo Long.
Lần lượt từng bóng màu đỏ biến thành màu đen rồi trồi lên trên người những người này, bọn họ thực sự không khác gì bóng ma.
“Tôi không ngờ thể chất của trái đất lại phù hợp với ma huyết chú đến vậy.”