*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng biểu hiện của Đường Tuấn trong quá trình thí luyện đã sớm truyền ra ngoài, không chịu nổi như vậy, khiến người ta khinh thường.
Ai sẽ sẵn sàng thừa nhận bản thân không bằng người đó chứ.
Ngay cả đám người Lâm Giang Tiên đang rời đi đều dừng bước, nhìn về phía nơi này.
Có một người phụ trách căn cứ khẽ cười nói: “Lâm Giang Tiên, đệ tử ông rất thú vị.
Lẽ nào là vì biểu hiện của Đường Tuấn trong không gian thí luyện nên muốn mượn cơ hội này cho cậu ta mất mặt sao.”
Lâm Giang Tiên nhướng mày, Vũ Vô Thương không phải loại người này, càng sẽ không làm việc thất trách.
Vũ Vô Thương bỏ qua lời nói của mấy người họ, lại hỏi: “Đường Tuấn, anh cảm thấy thế nào?”
Mấy người họ trợn mắt nhìn Đường Tuấn, giống như nói: “Ngoan ngoãn từ chối, nếu không sẽ cho anh đẹp mắt.”
Đường Tuấn muốn trực tiếp từ chối, bỗng nhiên Vũ Vô Thương chỉ ra, một chuỗi tin tức xuất hiện trong thức hải của Đường Tuấn.
Vũ Vô Thương nói: “Những thứ này là giới thiệu về tiểu đội Sát Thần, anh có thể hiểu rõ một chút, đừng vội từ chối.”
Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, rất nhiều hình ảnh xuất hiện.
Trong những hình ảnh này, điều hấp dẫn nhất là dòng sông máu chảy xuyên qua bầu trời.
Vô số cường giả dường như bị một luồng sức mạnh vô hình bắt được, đầu nhập vào trong dòng sông máu.
m thanh của Vũ Vô Thương vang lên trong đầu Đường Tuấn: “Nhiệm vụ của tiểu đội Sát Thần chính là thăm dò Tuyệt Địa Hoàn Vũ cho tiểu tôn giả và Tôn Giả, chấp hành các loại nhiệm vụ.
Một khi hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có thể nhận được phần thưởng của tiểu tôn giả và Tôn Giả, mà còn có cơ hội đạt được thân phận Cung Hỗn Nguyên.”
“Lúc trước anh cùng tổ đội với tôi, mặc dù tôi không nhớ rõ anh đã giúp tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy tôi có thể đạt được suất của Cung Hỗn Nguyên có liên quan rất lớn đến anh.
Lần này anh không có được thân phận Cung Hỗn Nguyên, cho nên tôi muốn giúp anh một lần.”
“Mặc dù nhiệm vụ của tiểu đội Sát Thần nguy hiểm, nhưng bây giờ tôi là đệ tử ngoại vi Cung Hỗn Nguyên, có thể bảo đảm an toàn cho anh.”
Thì ra Vũ Vô Thương cảm thấy nợ Đường Tuấn, muốn mượn cơ hội này giúp Đường Tuấn đạt được thân phận Cung Hỗn Nguyên.
Nhưng hiện tại Đường Tuấn không cần thân phận đệ tử ngoại vi Cung Hỗn Nguyên.
Khi nhìn thấy dòng sông máu đó, tâm thần Đường Tuấn chấn động, không khỏi nhớ tới lời Nam Trang nói: “Máu nhiễm trường hà thiên mộ hiện.”
“Lẽ nào đây là trường hà đó sao?”
Trong lòng Đường Tuấn nghi ngờ.
“Thế nào?”
Một lúc sau, Vũ Vô Thương chắc chắn Đường Tuấn đã duyệt xong tin tức, lúc này mới hỏi.