Chiến Thần Thánh Y

Chương 340




Mao Lương nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi, nói: “Làm sao cậu biết?”  

Ngay cả Lê Chí Hùng cũng chỉ biết ông ta bị bệnh, còn triệu chứng cụ thể như thế nào, Lê Chí Hùng cũng không biết. Nhưng người thanh niên trước mắt lại chỉ có hai, ba câu đã nói ra triệu chứng của ông ta, cứ như chính mắt cậu ta nhìn thấy, không lẽ cậu ta có thuật đọc tâm?  

Advertisement

“Đây không phải là thuật đọc tâm, chỉ là suy đoán đơn giản mà thôi.” Đường Tuấn nói một cách bình tĩnh.  

“Vậy bác sĩ Đường, bệnh của tôi có chữa trị được không?” Dù Mao Lương vẫn có chút không tin, nhưng giọng nói đã cung kính hơn rất nhiều.  

“Chữa được.” Đường Tuấn nói.  

“Thật vậy sao?” Mao Lương nói một cách vui mừng.  

Nhưng ngay lập tức ông lại lắc đầu, tỏ vẻ không tin, nói: “Anh đừng lừa tôi. Bệnh này của tôi đã đi khám không biết bao nhiêu bác sĩ cả Y học cổ truyền cả Y học hiện đại rồi. Cũng uống không biết bao nhiêu thuốc, nhưng không hề có dấu hiệu cải thiện.”  

Đường Tuấn vừa muốn nói, đột nhiên sắc mặt Mao Lương trở nên vô cùng dữ tợn, biểu cảm cũng rất đau đớn, cả người không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng gầm như dã thú.  

Tay ông ta run rẩy móc ra một bình thuốc từ trong túi, đổ một viên thuốc ra định nuốt xuống.  

Đường Tuấn thấy vậy liền nhanh chóng giật lấy viên thuốc trong tay Mao Lương.  

“Cậu đang làm gì? Mau đưa thuốc cho tôi! A!, tôi đau sắp chết rồi!” Hai mắt Mao Lương hằn lên tia máu, ông ta quát lên.  

Đường Tuấn ngửi viên thuốc trong tay, sau đó giơ ra trước mặt Mao Lương, nói: “Nếu như anh muốn tiếp tục đau đớn như vậy thì cứ uống nó đi.”  

Mao Lương nghe vậy giật nảy mình, sự sợ hãi bao trùm làm ông ta nhất thời quên đi đau đớn. Nhưng ông ta lại không dám giơ tay ra lấy thuốc. Ông ta không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy.  

Lê Chí Hùng vội vàng hỏi: “Đại sư Đường, viên thuốc này có vấn đề gì ư?”  

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Viên thuốc này đúng là có thể tạm thời làm giảm cơn đau đầu, nhưng chỉ cần uống thuốc, tần suất đau đầu sẽ càng ngày càng tăng.”  

Anh nhìn Mao Lương, nói: “Vốn dĩ bệnh đau đầu của anh chỉ một ngày đau một lần, nhưng từ khi dùng thuốc này, giờ đã thành một ngày đau hai, ba lần.”  

Sắc mặt Mao Lương đột nhiên trắng bệch, những lời Đường Tuấn nói làm phòng bị của ông ta sụp đổ triệt để.  

“Mong bác sĩ Đường chữa trị giúp tôi!” Mao Lương cố gắng chịu đựng cơn đau đầu như kim châm, hơi hơi khom người nói với Đường Tuấn.  

Đường Tuấn gật nhẹ đầu, không hề do dự. Trên bàn trà sớm đã chuẩn bị xong một bộ kim châm bạc, anh cầm kim châm lên, nhanh chóng đâm lên trên đầu của Mao Lương.   

Lê Chí Hùng ở bên cạnh thầm kinh sợ. Lúc nãy do đau đớn mà toàn thân Mao Lương đều đang run rẩy, trên đầu có rất nhiều điểm huyệt liên quan đến tính mạng. Lúc nãy nếu như kim châm của Đường Tuấn đâm nhầm một vài phân, sợ là Mao Lương sẽ chết ngay lập tức. Nhưng Đường Tuấn đến mắt cũng không chớp đã đâm kim xuống, sự vững tin trong lòng cùng với sự tự tin vào y thuật của bản thân này, làm Lê Chí Hùng vừa kính phục vừa sợ hãi không thôi.