*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, lời nói của Viên Đại đã cắt đứt tâm cơ đùa nghịch của bọn họ.
Mạnh Thiển và Giang Hàn Nguyệt liếc nhìn nhau, sau đó biến hóa thành hai tàn ảnh rồi lao về phía Viên Đại.
“Tiền bối, đắc tội rồi.”
Mạnh Thiển khẽ quát một tiếng.
Một Tinh Quang đại hà lập tức xuất hiện ở trước tháp Phật, sông lớn biến thành thác nước trên trời, từ trên trời đâm thẳng xuống.
Trên không trung nổi lên những bông tuyết, tất cả bông tuyết đều ngưng tụ, bông tuyết trên không gian cũng bị ngưng tụ.
Mạnh Thiển và Giang Hàn Nguyệt trực tiếp tung ra đòn tấn công mạnh nhất, thi triển ra đại thần thông mà mình nắm giữ.
Phong tỏa một khoảng không gian và một đòn tấn công chí cường thực sự là một sự kết hợp tuyệt vời.
“Không tồi.”
Viên đại khen một câu.
Hai cặp lông mày trắng bạc đột nhiên dài hơn, nhẹ nhàng bay múa trên không trung, quất về phía thác nước trên trời kia.
Sắc mặt Mạnh Thiển dữ tợn, trịnh trọng nói: “Tiền bối, đây là đại thần thông mà ngài nắm giữ.
Ngài dùng lông mày đánh nhau, có khinh thường tôi quá mức hay không?”
Viên Đại mỉm cười.
Thác nước trên trời của Mạnh Thiển rộng hơn ba mươi thước, cao một tram thước, cuồn cuộn dâng trào.
Sức mạnh từ trên trời rơi xuống chắc chắn không thua gì một ngọn núi cao! Lông mày Viên Đại giống như hai cành liễu, yếu ớt vô lực.
“Chẳng lẽ Viên Đại đang nhường?” Khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí người khác, lông mày và thác nước trên trời va chạm vào nhau.
Ba! Cặp lông mày màu trắng bạc giống như hai đạo kiếm quang màu trắng bạc, trực tiếp tách thác nước trên trời thành hai nửa.
Trên bầu trời đầy ánh sao rơi, phản chiếu vẻ mặt kinh hãi của Mạnh Thiển.
Sau khi cặp lông mày trắng bạc tách thác nước trên trời ra, nó nhảy đến cách Mạnh Thiển chưa đầy mười km.
Với sức mạnh chia cắt của thác nước trên trời vừa rồi, nếu lông mày vỗ xuống, Mạnh Thiên không nghi ngờ gì nữa, tiểu thế giới của chính mình cũng sẽ tan tành.
Một đôi lông mày trắng bạc khác xẹt qua trước mặt Giang Hàn Nguyệt.
Ừng ực.
Mạnh Thiển và Giang Hàn Nguyệt nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Cả hai chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề với mình như vậy.