*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng rồi, Đường Tuấn, nếu cậu đã đi Hạ Long, vừa hay tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp.” Bà Độc trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tộc Mèo bọn tôi có một nơi tụ họp ở Hạ Long, phụ trách liên lạc thông tin giữa mọi người. Tôi muốn nghe ngóng tình hình trong tộc Mèo gần đây.”
Đường Tuấn đồng ý. Tiếp theo đó, bà Độc nói địa chỉ nơi tụ họp của Tộc Mèo cho Đường Tuấn biết.
Advertisement
Hơn 10 giờ sáng hôm sau, Đường Tuấn nhận được điện thoại của Lê Chí Hùng.
Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes đen đi vào khuôn viên biệt thự Green garden. Hai người đàn ông trung niên bước xuống xe. Một trong số họ chính là Lê Chí Hùng, ông ta đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã như thư sinh thời cổ đại. So với ông ta, người đàn ông trung niên còn lại kém hơn rất nhiều, chiều cao chỉ khoảng 1m60, thấp hơn Lê Chí Hùng khá nhiều, khuôn mặt bình thường, nước da đen nhẻm, khiến người ta cảm thấy ông ta có chút thô tục. Nhưng khí thế của người đàn ông ấy lại không kém hơn Lê Chí Hùng, ông ta đứng ở nơi đó, trưng ra khuôn mặt, không giận tự uy.
“Ông Lê, ông nói thật sao? Bác sĩ Đường thực sự lợi hại như vậy?” Người đàn ông mặt đen hỏi.
Lê Chí Hùng cười nói: “Mao Lương, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, ông còn không hiểu tôi sao. Chuyện không có chứng cứ, sao tôi dám nói bừa. Bác sĩ Đường thật sự là một thần y, chỉ châm cứu cho tôi vào cái, tôi đã cảm thấy cơ thể tốt hơn trước rất nhiều.”
Người đàn ông mặt đen, cũng chính là Mao Lương gật nhẹ đầu, lúc này mới cùng Lê Chí Hùng đi vào trong biệt thự.
Trên sân thượng bày biện bàn trà, Đường Tuấn đang mặc một bộ đồ thoải mái ngồi uống trà, Hoa Tiểu Nam ngồi ở trên nệm mềm pha trà. Mà Lê Chí Hùng và Mao Lương đang ngồi đối diện anh.
Lê Chí Hùng cười giới thiệu hai người với nhau.
Mao Lương thấy Đường Tuấn trẻ như vậy, hơi nhíu mày lại, trong lòng có chút không vui. Người thanh niên trước mắt trông không tới ba mươi tuổi, y thuật có thể cao minh tới đâu được, sao có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta? Tuy trong lòng không tin, nhưng nể mặt Lê Chí Hùng, Mao Lương không nói hẳn ra miệng.
“Nhanh lên ông Lê, công ty còn nhiều việc đợi tôi xử lý lắm.” Mao Lương nhàn nhạt nói, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. Trong lòng ông ta cho rằng y thuật của Đường Tuấn không ổn, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Lê Chí Hùng nghe vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, lén liếc mắt nhìn Đường Tuấn.
“Đại sư Đường, hôm qua đúng lúc Mao Lương không ở thành phố Vinh, không được chứng kiến y thuật của anh, mong anh đừng trách.” Lê Chí Hùng cười giải thích.
Mao Lương cười nhạo một tiếng, ông nói: “Ông Lê, dù gì ông cũng là giám đốc của một công ty được đưa ra thị trường, cung kính với một người trẻ tuổi như vậy, không sợ nhân viên trong công ty chê cười hay sao?”
Sắc mắt Lê Chí Hùng có chút không ổn, vừa định mở miệng đã bị Đường Tuấn ngăn lại.