*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Đường Tuấn lộ ra một chút nghiêm trọng.
Phải nói rằng y thuật của Tô Không Du thực sự rất độc đáo, nếu chưa từng xem qua ghi chép y thuật đó thì có lẽ anh không có phần chắc chắn.
Nhưng bây giờ tình hình đã tốt hơn nhiều rồi.
Lâm Giang Tiên kéo Khương Nghi sang một bên, một già, một trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, trong mắt hai người lóe lên tia hy vọng.
Đường Tuấn không ngừng sử dụng từng đạo pháp lực, nhưng không trực tiếp xuyên vào trong cơ thể người phụ nữ đó mà ngưng tụ thành một quả cầu nguên khí phát ra những tia sáng đầy màu sắc phía trên giường Bạch Ngọc.
"Đây, đây là?"
Lâm Giang Tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, đây không phải là y thuật của Tô Không Du sao?
Tô Không Du đã chữa bệnh cho vợ ông ta không biết bao nhiêu lần nên đương nhiên ông ta quen thuộc với thủ tháp y thuật này.
Vốn dĩ cho rằng sau khi Tô Không Du chết thì thủ pháp y thuật này đã bị thất truyền, nhưng không ngờ nó lại một lần nữa xuất hiện trong tình huống như thế này.
"Phương pháp y thuật này được cho là do Tô Không Du học được từ một cuốn sách cổ trong cung Hỗn Nguyên, người ngoài không thể học được. Lẽ nào anh ta là truyền nhân của Tô Không Du sao?"
Nhưng từng nghe Tô Không Du nói rằng hình như ông ta chỉ có một đệ tử duy nhất là Viên Lâu Lan, chưa nhận thêm đệ tử nào nữa."
Trong lòng Lâm Giang Tiên cảm động.
Lúc này, Đường Tuấn đã bắt đầu chữa trị cho người phụ nữ đó.
Luồng nguyên khí nhiều màu sắc đó ngày càng rực rỡ, khi đạt đến đỉnh điểm, nguyên khí nhiều màu sắc bao bọc lấy toàn thân người phụ nữ như một chiếc kén nhiều màu sắc.
Qua lớp kén ánh sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình yêu kiều của người phụ nữ. Trên kén ánh sáng có một luồng hào quang mờ ảo đang chuyển động.
Một luồng khí tức đục ngầu thoát ra khỏi cơ thể người phụ nữ và được đào thải ra ngoài qua lớp kén ánh sáng.
Những khí tức đục ngầu này cũng có một chút mùi hôi tanh.
Như thể một sợi chỉ đen bị rút ra khỏi cơ thể người phụ nữ, nhìn có chút đáng sợ, nhưng khi những khí tức đục ngầu này được đào thải ra khỏi cơ thể thì sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ cũng trở nên hồng hào một chút.
"Ừm?"
Người phụ nữ vẫn đang nhắm mắt, mí mắt đột nhiên động đậy và một âm thanh bị bóp nghẹt trầm thấp thoát ra từ mũi bà ta. Sau đó, người phụ nữ từ từ mở mắt.
Đôi mắt đẹp kia thoạt nhìn có chút sững sờ, sau đó dần dần lấy lại tinh thần, nhìn Đường Tuấn, Khương Nghi và Lâm Giang Tiên ở bên ngoài kén ánh sáng.
"Nghi Nhi."
Người phụ nữ nhìn Khương Nghi với vẻ dịu dàng vô hạn.
"Mẹ."
Nước mắt cũng chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của Khương Nghi.