*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bia kỷ nguyên dùng để ghi chép danh của những Thần Quân mạnh mẽ trong chiến trường kỷ nguyên, chỉ ghi chép lại hai trăm người.
Nghe nói bia kỷ nguyên là do Đại Năng của Cung Hỗn Nguyên xây dựng.
Lãnh Thiên Sơn nói: “Tiền bối Lâm Giang Tiên xếp thứ mười tám trên bia kỷ nguyên, vốn với thực lực của ông ta có thể chiếm cấp bậc cao hơn, nhưng không biết tại sao ông ta vẫn luôn canh giữ ở căn cứ Hồng Lục.
Nhưng chính vì có tiền bối Lâm Giang Tiên thủ hộ, nên căn cứ Hồng Lục an toàn hơn so với các căn cứ xung quanh khác.”
Lúc nhắc đến cái tên Lâm Giang Tiên, biểu cảm trên mặt Khương Nghi xuất hiện một tia khác thường.
Lúc nhìn thấy căn cứ Hồng Lục, Đường Tuấn ngây ra tại chỗ.
Anh đã thấy qua không ít thành lớn, nhưng lớn như căn cứ Hồng Lục là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Thần niệm anh tản mát ra ngoài, cảm ứng được diện tích của tòa thành lớn này.
Một căn cứ vậy mà lại lớn như lục địa Á u trên Trái Đất.
Mà toàn bộ chiến trường kỷ nguyên tổng cộng có tám mươi căn cứ, còn có dã ngoại rộng lớn hơn, vậy phải lớn cỡ nào chứ?
“Đây chỉ là căn cứ cấp Hồng, căn cứ cấp càng cao thì diện tích sẽ càng lớn hơn.”
Khương Nghi nói.
Một chiếc lồng hình bán cầu bao phủ căn cứ, mặt ngoài lồng có hào quang không ngừng lưu chuyển.
Qua Khương Nghi giới thiệu, chiếc lồng hình bán cầu này chính là trận pháp thủ hộ căn cứ, căn cứ Tiểu Tôn Giả tọa trấn dựa vào đại trận thủ hộ, thậm chí có thể đánh không bại với cao thủ cấp Tôn Giả.
Ở lối vào căn cứ, đám người Lãnh Thiên Sơn, Khương Nghi xuất ra một lệnh bài, mấy binh sĩ thủ hộ trận pháp thấy vậy lập tức mở một góc của trận pháp ra.
“Lệnh bài của anh đâu?”
Binh lính nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu, anh vừa mới đến chiến trường kỷ nguyên nên đương nhiên không có lệnh bài.
Binh lính lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Đường Tuấn, pháp lực thầm thúc dục, chuẩn bị ra tay bắt người bất cứ lúc nào.
Mấy người Lãnh Thiên Sơn thấy thế cũng hơi bất đắc dĩ.
Trình độ của bọn họ không đủ nên không có cách nào dẫn Đường Tuấn vào.
Khương Nghi thở dài, lại lấy một lệnh bài ra đưa đến trước mặt mấy binh lính.
Mấy binh lính lập tức lộ ra vẻ cung kính, nói: “Tiểu thư.”
Khương Nghi chỉ vào Đường Tuấn, nói: “Anh ấy là bạn của tôi, có thể đi vào không?”
Mấy binh lính vội vàng tránh đường, nói: “Đương nhiên có thể.”