Chiến Thần Thánh Y

Chương 3347




Một hồi sau, người con trai trẻ tuổi thở dài, nói: “Nơi này quả nhiên không thể đột phá đến cảnh giới Tôn Giả, xem ra còn phải tới thế giới hỗn độn kia trước mới được.”  

Xào xạc.  

Nước thái cổ trong ao hồ lại sôi trào lần nữa, cuối cùng nạp toàn bộ vào trong cơ thể người con trai trẻ tuổi.  

Ao hồ cất chứa không biết bao nhiêu nước thái cổ này khô cạn, lộ ra đáy hồ. Ở đáy hồ, lại là vô số thi hài xương trắng. Người cọn trai trẻ tuổi thấy thế, ánh mắt hờ hững, vung tay lên, một làn gió nhẹ xuất hiện. Gió nhẹ phất qua, toàn bộ thi hài xương trắng dưới đáy hồ đều biến thành bột phấn.  

Hài cốt của thần quân với anh ta mà nói cũng không khác gì cành khô.  

Người con trai trẻ tuổi nhìn về phía nào đó, nói: “Phong ma, ngươi cũng mau xuất thế đi. Hì hì, xem xem trong chúng ta, ai có thể bước ra một bước trước?”  

Khi nói chuyện, thân hình người con trai trẻ tuổi dần biến thành hư ảnh, biến mất ở tại chỗ.  

Khe phong ma, bên ngoài huyệt động sâu thẳm.  

Đại ma thần điên cuồng công kích đại trận kim quang, thân hình tung hoành như bay, bóng dáng mơ hồ. Tuy uy lực và tốc độ của kim quang đều cực kỳ đáng sợ, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể chạm tới thân thể hắn ta.   

“Ha ha ha. Đại trận phong ma bày ra cũng chỉ có thế mà thôi,  cũng là có tiếng không có miếng. Nếu ta sinh ra sớm mấy vạn năm, đã không có chuyện của phong ma.”  

Đại ma thần càng thêm đắc ý. Ngay vừa rồi, hắn ta cảm thấy dường như uy lực của đại trận kim quang này lại yếu hơn một chút, hắn đương nhiên cho rằng là do mình công kích.  

Ở dưới đáy của huyệt động sâu thẳm, Đường Tuấn và A Bảo nhìn thấy một màn này, không khỏi cười. Tên này đúng là ngông cuồng không có giới hạn. Vừa rồi khi chủ phong ma xuất thế, thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng loại hơi thở này tuyệt đối phải mạnh hơn đại ma thần hiện giờ rất nhiều.  

So với chủ phong ma, đại ma thần cùng lắm chỉ là một đứa trẻ tập tễnh đi đường mà thôi.  

“Nhóc Đường, cậu định hố hắn ta như thế nào?” A Bảo cười hỏi.  

Đường Tuấn cười lạnh nói: “Cậu cứ chờ xem.”  

Đại ma thần suýt chút nữa hại chết anh, thù này nếu không báo, thật sự khó tiêu oán hận trong lòng.  

Đại ma thần đang dốc toàn lực đối kháng với đại trận kim quang, hắn ta cảm thấy không lâu nữa, đại trận kim quang nhất định sẽ bị hắn ta công phá.  

Đúng lúc này, uy lực của đại trận kim quang bỗng nhiên hạ thấp rất nhiều.  

Đại ma thần nao nao, chợt cười ha hả: “Ha ha ha. Phong ma cũng chỉ như vậy thôi. Ta còn tưởng rằng trận pháp nát này có thể kiên trì thêm một hồi. Lão phu mới vừa làm nóng người mà thôi, thật là đáng tiếc.”  

“Đám thi hài này, đều là của ta.”  

Trong tiếng cười lớn, thân hình đại ma thần nhảy vào đại trận kim quang nhanh như tia chớp.  

Thân hình hắn ta như núi, phối hợp với từng trận tiếng cười to, thật sự không hổ với danh xưng đại ma thần.  

Chỉ trong nháy mắt, đại ma thần đã đi tới nơi cao ngang mười một cỗ thi hài kia. Ánh mắt tham lam đánh giá đám thức hải bị tế luyện mấy chục vạn năm tháng, đôi mắt đại ma thần tỏa sáng, giống như đứa bé thấy được món đồ chơi yêu thích.  

“Đều là của ta. Có đám thi hài này, ta sẽ trở thành đại ma thần đứng đầu Cổ Ma tộc, tương lai trở thành Tôn Giả cũng không phải không có khả năng!” Đại ma thần lẩm bẩm.  

Giờ phút này, hắn ta tràn ngập mơ màng vô tận với tương lai.  

“Nên lấy cái nào trước đây?”