Một giọng nói vang lên giữa những người khổng lồ xương trắng.
"Là con chó kia!"
Trong mắt Huyết Thương Khuynh hiện ra sát khí ngút trời, thần niệm quét khắp bốn phường.
Nhưng lúc này bốn phía đều bị người khổng lồ xương trắng vây quanh, trên người những tên khổng lồ xương trắng này tỏa ra sát khí ngút trời, trong nháy mắt Huyết Thương Khuynh lại không tìm được nguồn âm thanh.
Ầm ầm.
Trong lúc Huyết Thương Khuynh còn đang tìm nguồn thanh âm, một người khổng lồ xương trắng gần bọn họ nhất đã đánh cho bọn họ một gậy.
Mấy tên Ma Thần giống như bị giật mình, đứng đực ở đó không nhúc nhích.
Huyết Thương Khuynh không khỏi giận dữ, đấm thẳng vào xương trắng bên cạnh, đồng thời nổi giận mắng: "Các người đang làm gì đấy?"
Mấy tên Ma Thần lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn cung kính nói: "Huyết Thương Khuynh đại nhân, không phải anh bảo chúng ta không được động đậy sao?"
Huyết Thương Khuynh nghe xong, anh ta phát điện.
Mấy người này chỉ số thông minh cũng kém,vừa rồi còn không biết xấu hổ khinh bỉ người khổng lồ xương trắng.
Anh giận dữ hét: "Mẹ nó, trốn cho ông đấy. cố gắng hết sức mà trốn."
Anh vừa dứt lời, từng chiếc gậy khổng lồ bằng xương trắng nện xuống ầm ầm.
Một rên Ma Thần tới không kịp né tránh, lập tức bị đập hộc máu trọng thương.
"Khốn kiếp!"
Huyết Thương Khuynh giận dữ.
Anh ta lại bị một con chó tính kế.
Anh bắt lấy tên Ma Thần bị trong thương đó, theo sau anh ta là những người khác bỏ chạy như những con ruồi không đầu.
"Quấy rầy giấc ngủ của chúng ta, đáng chết."
"Người ngoài."
Nhưng người khổng lồ xương trắng phát ra những tiếng gầm gừ, đồng loạt tấn công về phía Huyết Thương Khuynh.
Mặc dù tu vị của Huyết Thương Khuynh cao thâm, nhưng đối mặt nhiều người khổng lồ xương trắng như vậy, anh ta cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Đoàng.
Một chiếc gậy dài xương trắng đánh vào người của Huyết Thương Khuynh, khiến sắc mặt của Huyết Thương Khuynh tái nhợt đi.
Nhưng Huyết Thương Khuynh cũng không hề dám đánh trả.
Không chỉ là Huyết Thương Khuynh, nhưng tên Ma Thần ít nhiều cũng đã bị thương.
Trong khoang ngực của một người khổng lồ xương trắng trong số đó, Đường Tuấn và A Bảo nhìn đám người Huyết Thương Khuynh liệu mạng bỏ trốn, trên mặt không khỏi nở một nụ cười châm biếm.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Đường Tuấn đối với A Bảo đạo.
A Bảo run giọng nói: "Tên nhóc họ Đường, cậu còn muốn tiếp tục tiến về trước sao."
Bây giờ họ thậm chí chưa biết đi đâu trong khe Phong Ma, họ đã gặp phải quá nhiều chuyện kỳ quái đáng sợ như vậy.