*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tên người khổng lồ xương trắng tựa hồ không biết mệt mỏi, đánh nhau mấy nghìn chiêu.
Âm thanh nổi kinh thiên động địa điếc cả tai.
Đường Tuấn đang đang quan sát cuộc chiến đấu này từ trong ngực của một trong hai tên người khổng lồ xương trắng.
A Bảo đã tỉnh lại, tinh thần không được ổn định nên nó nằm dưới chân anh.
Mặc dù nó bị trọng thương, nhưng lúc này ánh mắt vẫn nhìn thẳng người khổng lồ xương trắng, miệng cùng chảy đầy nước miếng.
Tên này lại dám tơ tưởng đến người khổng lồ xương trắng.
Đường Tuấn nhìn cảnh này cũng không nói.
Cái lỗ lớn mà họ trốn vào là do xương trắng tạo thành, lúc A Bảo mới tình dậy còn muốn gặm hai miếng, nhưng nó lại bị Đường Tuấn ngăn cản.
Bởi vì anh sợ nó làm kinh động đến chủ nhân "cái hố", và người khổng lồ xương trắng khác.
Nhưng A Bảo tên này vẫn không buông tha.
Lúc hai người khổng lồ xương trắng đang chiến đấu, một người một chó cũng bình thức lại khả năng động.
Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng có thể hành động mà thôi, không thể chiến đấu được.
Vết thương của A Bảo nằm ngoài dự đoán của Đường Tuấn, kinh mạch trong cơ thể nó tê liệt khá nhiều, nếu như không kịp thời chữa trị, có thể sẽ ảnh hưởng việc tu luyện sau này.
"Tên nhóc họ Đường, cậu thế nào rồi?"
A Bảo hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu cười khổ nói: "Toàn bộ tiểu thế giới ngay cả Hận Thiên cũng biến mất rồi. Trong cơ thể tôi không có chút sức mạnh nào."
Lúc này anh thật biến thành một người bình thường, trong cơ thể trống rỗng, pháp lực, thần niệm đều biến mất.
Lúc này ngay cả nhẫn không gian anh cũng không thể mở nói.
Không, còn có đan hoàn thần bí.
Đan hoàn thần bí lẳng lặng trôi lơ lửng trong đan điền của anh, chỉ là nó không hề bạo động.
A Bảo há hốc mồm, trong nháy mắt nó cũng không biết nói gì, cuối cùng nó không thể làm gì hơn ngoài an ủi anh: "Ít nhất cậu còn sống. Người bình thường tiểu thế giới bị phá hủy, họ chắc chắn sẽ chết. Cậu còn sống nên vui mừng đi. Không có sao, tu vi của cẩu giá tôi hồi phục, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Khóe miệng Đường Tuấn giật giật, mặc dù là lời an ủi nhưng nghe sao lại lạ lùng như vậy.
"Hai tên đầu to này thật sự có thể đánh nhau."
A Bảo lẩm bẩm.
A Bảo nhìn hai người khổng lồ xương trắng đánh nhau, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nó quan sát cái hố lớn.
Đường Tuấn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nó, anh cũng chẳng biết được nó đang suy nghĩ gì.