Đây không phải là tỷ thí, mà là chà đạp.
Hành vi của Lí Trường Phong khiến người của quân Diệt Ma cười to, bọn họ hoàn toàn coi Hận Thiên là một trò cười.
Có vài người còn chỉ trỏ, cái loại biểu tình trào phúng này ngay cả Quân Tuyết Mãn thân là người ngoài cuộc cũng nhìn không nổi.
“Không để cho anh ta nhận thua, anh còn ngại không đủ mất mặt sao?”
Quân Tuyết Mãn đầy phẫn nộ nói.
Cô ta cũng không phải là đồng tình với Hận Thiên, mà chỉ là cảm thấy làm một đội ngũ cùng loại người này, quả thực vô cùng mất mặt, cảm giác xấu hổ bùng nổ.
Đường Tuấn nhìn chằm chằm Hận Thiên trong sân đấu võ, anh lắc đầu nói: "Nơi này không có phần cô nói chuyện.”
Quân Tuyết Mãn nghe vậy, cô ta cắn chặt răng, phun ra mấy chữ: "Anh tự đại tự cuồng.”
Trong sân đấu võ, Lý Trường Phong đã đối xử với Hận Thiên như bao cát, các loại quyền đấm cước đá, ngoài miệng còn mắng to: "Phế vật! Quỷ nhát gan! Loại nhát gan!”
Mà Hận Thiên, hai tay ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, ngay cả đáp lại cũng không dám.
Cái này đâu giống như là tỷ thí của người tu hành Động Hư Cảnh, nói là lưu manh bắt nạt kẻ ngốc trong phố phường còn tạm được.
Tướng quân Phong và Cổ Linh Vương cũng nhíu mày, trận tỷ thí này hoàn toàn không có ý nghĩa, bọn họ không hiểu tại sao Đường Tuấn lại để cho Hận Thiên mất mặt.
"Đó là?"
Cổ Linh Vương bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc.
Tướng quân Phong cũng nhìn qua.
Chỉ thấy trong thân thể Hận Thiên bỗng nhiên bộc phát ra một luồng pháp lực màu đen.
Luồng pháp lực này vừa xuất hiện, Lý Trường Phong vốn đang quyền đấm cước đá Hận Thiên đột nhiên bối rối.
Tiếp theo anh ta cảm giác thế giới trước mắt bắt đầu trời đất quay cuồng, không chỉ như thế, tâm linh của anh ta cũng rơi vào một loại trạng thái cực kỳ hỗn loạn, các loại ảo giác đáng sợ hiện lên trong đầu anh ta.
Cả người Lí Trường Phong ngã xuống đất, phát ra tiếng gầm nhẹ gần như dã thú.
Chỉ chốc lát sau, Lí Trường Phong ngã xuống đất không dậy nổi, miệng sùi bọt mép, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nói.
Một màn bất thình lình này làm cho các quân sĩ xung quanh cười nhạo đồng thời cũng giật mình, bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên nghi nhờ nhìn Hận Thiên.
Ngay cả Hận Thiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi anh ta nhìn thấy Lí Trường Phong ngã xuống đất, vẻ mặt anh ta mờ mịt đứng lên, luồng pháp lực màu đen kia biến mất trong cơ thể anh ta.
Hận Thiên thắng.
"Không thể nào! Anh đã dùng thủ đoạn gì không thể nhìn thấy?”
Viên Lâu Lan hoàn toàn không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt, ánh mắt cô ta không tốt nhìn chằm chằm Hận Thiên cùng Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói: "Ở trước mặt Cổ Linh Vương cùng tướng quân Phong, ai dám có thủ đoạn đùa giỡn chứ?”