“Ha ha ha. Nam Trang, dù sao nửa tháng sau các người chắc chắn cũng sẽ thua. Đến lúc đó, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi quân diệt ma. Đưa những vật tư này cho các người không phải là lãng phí sao? Còn không bằng đưa cho chúng tôi.”
“Nam Trang, đến lúc đó đừng có để bị bọn Giang Thành đánh cho phát khóc. Thế thì mất mặt lắm.”
Nhìn thấy Nam Trang và Quân Tuyết Mãn đã đến, trong đại sảnh có không ít binh lính đều cười nhạo bọn họ.
Giang Thành chính là một trong ba người được Viên Lâu Lan lựa chọn. Trong các huấn luyện thường ngày, thành tích của anh ta đều ưu tú hơn rất nhiều so với hai người bọn Nam Trang, có thể nói là một người có tiếng trong đám tân binh.
“Hai người các người quả thật không được ưa thích.” A Bảo bĩu môi.
“Đưa vật tư trả lại cho bọn họ.”
Đường Tuấn đi đến trước quầy, nói với bác sĩ vừa rồi nói chuyện cùng Quân Tuyết Mãn.
Bác sĩ kia liếc mắt nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh nghĩ anh là ai, có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
Một tiếng “bốp” vang lên, Đường Tuấn trực tiếp tát vào mặt của bác sĩ kia. Nửa hàm răng lẫn bọt máu đều phun ra ngoài.
Đường Tuấn lạnh lùng nói: “Vậy anh có tư cách gì mà nói những lời như vậy với tôi?”
Bác sĩ kia oán hận nhìn Đường Tuấn, ánh mắt giống như muốn phun ra lửa tới nơi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhẫn nhịn đ è xuống. Dù sao Đường Tuấn cũng là thần y sư, tuy rằng khả năng anh trở thành bác sĩ chỉ đạo bằng không nhưng lại có quan hệ khá tốt với Cổ Linh Vương, không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc đến.
Bác sĩ kia không cam lòng “hừ” một tiếng, xoay người lại, lấy từ trong ngăn tủ ra vài đồ vật, ném cho Nam Trang ở phía xa, thấp giọng nói: “Chờ xem nửa tháng sau anh còn có thể tiếp tục ngông cuồng được nữa hay không.”
Ra khỏi Y Sư Đường, A Bảo bày ra dáng vẻ lưu luyến không thôi làm Đường Tuấn rất bất đắc dĩ. Có điều, Đường Tuấn rất tò mò, quân diệt ma chẳng qua cũng chỉ có mấy nghìn người mà thôi, thế nhưng bọn họ lại khống chế phân phối tài nguyên khổng lồ như vậy. Bằng cảm ứng thần niệm nhạy bén của mình, anh có thể cảm giác được phía sau Y Sư Đường có rất nhiều báu vật trời đất trân quý.
“Những báu vật trời đất này đều được thu hoạch từ trong chiến trường kỷ nguyên.”
Nam Trang giải thích: “Tôi từng nghe một vài người đi trước nói qua, tuy rằng bên trong chiến trường kỷ nguyên hỗn loạn, nhưng cơ may cũng rất nhiều. Báu vật trời đất ở bên ngoài rất hiếm gặp nhưng ở chiến trường kỷ nguyên thì nơi đâu cũng có. Ngoại trừ những thứ này thì còn có xuất hiện các loại thần văn, nghe nói còn đề cập đến cả bảo vật căn nguyên chi lực.”
Vẻ mặt Đường Tuấn kinh hãi, xem ra chiến trường kỷ nguyên còn kỳ dị hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều.
Nam Trang do dự rồi hỏi: “Bác sĩ Đường, khi nào chúng ta bắt đầu huấn luyện?”
Đường Tuấn cười cười, nói: “Không vội. Các người trước tiên cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt đi đã.”
Lời này lập tức khiến Quân Tuyết Mãn có chút không hài lòng, lẩm bẩm nói: “Chuyện này liên quan đến tương lai của sư huynh. Tốt nhất anh nên nghiêm túc một chút.”
Cô ta vốn dĩ đã cảm thấy không tình nguyện với lựa chọn của sư huynh nhà mình, lúc này lại thấy dáng vẻ này của Đường Tuấn thì tức khắc giận sôi máu.
Đường Tuấn cười cười, nói: “Yên tâm đi. Đúng rồi, mấy ngày này, các người không cần phải dùng những báu vật trời đất khác, chỉ cần dùng lá bồ đề để trợ giúp cho việc tu luyện là được. Những chuyện khác, đến lúc đó tôi sẽ nói cho các người.”