*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tướng quân Phong, cho dù anh ta có là thần y sư, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, hơn nữa anh ta còn đến từ Trái Đất, ông yên tâm để anh ta tới huấn luyện sao? Nếu không như này đi, tướng quân Phong, chúng ta đánh cuộc một ván chứ?”
Tròng mắt Viên Lâu Lan khẽ đảo, vẻ mặt châm chọc, nói: “Nếu Đường Tuấn có thể làm tỉ lệ tử vong của binh lính thấp hơn 60%, ông thắng, tôi sẽ đưa cho anh một phần của cuốn y thuật cấp độ nghịch thiên mà thầy để lại cho tôi. Nếu anh ta không làm được, tôi muốn lấy thần văn mà ông lấy được từ chiến trường kỷ nguyên lần này. Không biết tướng quân Phong có dám hay không a?”
Tướng quân Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đánh cuộc một ván đi.”
Hai người vừa nói xong, lập tức có binh lính tới thông báo: “Cổ Linh Vương dẫn theo một bác sĩ họ Đường tới.”
“Đi thôi, tướng quân Phong. Là lừa hay là ngựa, lát nữa sẽ biết được ngay thôi.”
Viên Lâu Lan nói xong thì xoay người rời đi. Cô ta nhìn có vẻ rất tự tin, giống như đã nắm chắc phần thắng.
Tướng quân Phong khẽ nhíu mày, nhưng ông ta không hiểu mô tê gì về y thuật, cũng hiểu không rõ, chỉ đành khẽ thở dài: “Hy vọng quyết định lần này của Cổ Linh Vương là đúng.”
Ông ta thua một tấm thần văn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng việc huấn luyện quân diệt ma nhất định phải cải tiến.
Đường Tuấn đi theo Cổ Linh Vương tiến vào không gian bí ẩn này. Anh đã thật sự bị nó làm cho kinh ngạc. Dưới huấn luyện tàn khốc như vậy, sinh mệnh giống như cỏ rác, không đáng một xu.
Ánh mắt Cổ Linh Vương trở nên chuyên chú, nghiêm túc nói: “Nếu đến kiểu huấn luyện này cũng không chống đỡ được, vậy thì lúc tiến vào chiến trường kỷ nguyên chỉ có thể chịu chết.”
Đường Tuấn nhíu mày nói: “Nhưng tỉ lệ tử vong thế này cũng quá cao, ước chừng cũng phải đến gần 70%.”
Cổ Linh Vương thở dài, nói: “Đây cũng là nguyên nhân tôi tìm đến cậu. Bác sĩ chỉ đạo trước đây của quân diệt ma là Tô Không Du, khi đó tỉ lệ tử vong tuy rằng cũng cao, nhưng chỉ tầm trong khoảng 30%. Nhưng sau khi Tô Không Du chết, vị trí bác sĩ chỉ đạo do Viên Lâu Lan tiếp nhận, tỉ lệ tử vong lập tức tăng mạnh, theo như thống kê mấy ngày hôm trước thì tỉ lệ đã sắp đạt tới 70%.”
“Tại sao lại như vậy?” Đường Tuấn khó hiểu.
Nếu Viên Lâu Lan đã kế tục Tô Không Du, bản thân cô ta cũng là một vị thần y sư, y thuật lẽ ra không thể chênh lệnh lớn đến như vậy.
Cổ Linh Vương lạnh lùng nói: “Tất cả những điều này đều là do Viên Lâu Lan.” Trong giọng nói của ông ta tràn ngập sự hận thù.
“Trước khi Tô Không Du chết, anh ấy biết người học trò này không có đủ năng lực, không thể nào kế thừa được hoàn toàn y thuật của mình, cho nên đã quyết định đem y thuật huấn luyện binh lính giao cho quân diệt ma.”
“Nhưng cái người Viên Lâu Lan này lại vô cùng ích kỷ. Cô ta vậy mà đi trước một bước, tiêu hủy điển tịch ghi chép y thuật, khiến chúng tôi không thể không cầu xin cô ta trở thành bác sĩ chỉ đạo của quân diệt ma. Nhưng điều mà Tô Không Du lo lắng không hề sai, năng lực của Viên Lâu Lan quả thật kém hơn rất nhiều. Từ sau khi cô ta tiếp quản quân diệt ma, tỉ lệ tử vong của tân binh lập tức tăng vọt hơn hẳn.”