*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô số tinh quang rực rỡ từ trên cao rơi xuống, mạnh mẽ xé rách ánh đao ngập trời. Trời đất yên bình trở lại, trong không trung xuất hiện thêm một bóng người. Người kia mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên áo vẽ một bầu trời đầy sao.
“Thầy.” Giang Ngư Bạch hô lên.
Người xuất hiện này chính là Tề Tinh.
Trong toà gác mái nhà họ Mộ, vẻ mặt Mộ Cung Hành nghiêm trọng, thở dài ảm đạm nói: “Không nghĩ tới Tề Tinh lại yêu quý Giang Ngư Bạch như vậy, có thể thật sự vì cậu ta mà đến đây. Chẳng lẽ Mộ Thanh thật sự phải trở thành hầu gái bưng trà rót nước cho cậu ta sao?”
Nói xong, bóng dáng Mộ Cung Hành trong tầng gác biến mất, sau đó xuất hiện ở trên quảng trường.
“Mộ Cung Hành gặp qua bác sĩ Tề Tinh.”
“Ngô Hộ gặp qua bác sĩ Tề Tinh.”
Mấy Thần Quân Mộ Cung Hành, Ngô Hộ đồng thời chào hỏi Tề Tinh.
“Được rồi.” Tề Tinh xua xua tay.
Giang Ngư Bạch không che giấu nổi vui mừng trên mặt, đi đến trước mặt Tề Tinh, nói: “Gặp qua thầy.”
Giữa đôi mày của anh ta lộ ra vẻ tự hào, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn vừa giống như đang khoe khoang, lại giống như đang khiêu khích. Tôi có thể mời đến một vị thần y sư, anh có thể đấu lại được sao?
Tề Tinh thấy thế thì không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Mộ Vân Khung và đám người nhà họ Mộ càng nơm nớp lo sợ. Vốn dĩ còn cho rằng Tề Tinh cùng lắm sẽ chỉ dùng ảo ảnh đến đây, không nghĩ tới ông ta lại dùng chân thân xuất hiện. Bọn họ không kìm được mà nhìn về phía Giang Ngư Bạch, xem ra, sự yêu mến của Tề Tinh dành cho vị học trò này đã vượt khỏi tầm tưởng tượng của bọn họ.
Mộ Vân Khung nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt châm chọc. Thế này thì cậu đối phó kiểu gì đây?
Giang Ngư Bạch lớn tiếng nói: “Mộ Thanh, xem ra cô nhất định phải trở thành hầu gái của tôi rồi.”
Mộ Vân Khung và đám người nhà họ Mộ nịnh nọt chúc mừng, chỉ có Mộ Cung Hành đứng im lặng ở một bên.
Gương mặt xinh đẹp của Mộ Thanh đẹp trở nên tái nhợt. Tề Tinh đã tự mình đến cửa, chẳng lẽ vận mệnh của cô chính là như vậy sao?
Thống lĩnh Thái Thiên trầm giọng nói: “Bác sĩ Tề Tinh, cần tôi ra tay bắt giữ cậu ta không?”
Tề Tinh lắc lắc đầu, đi tới chỗ Đường Tuấn. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta nói với Đường Tuấn: “Gặp qua bác sĩ Đường.”
Đường Tuấn chào lại.
Toàn trường rơi vào yên lặng.
Tề Tinh là đang chào hỏi với Đường Tuấn như chào hỏi với những người thuộc cùng cấp bậc sao?
Trong nháy mắt, vẻ ngoài của Đường Tuấn thay đổi, biến trở về dáng vẻ ban đầu.
“Là anh ta!”
Giang Ngư Bạch ngay lập tức đã nhận ra Đường Tuấn, ánh mắt trở nên sáng quắc. Anh ta không quan tâm đ ến Tề Tinh đang ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Đường Tuấn, tôi muốn thách đấu với anh!”
Sau khi Giang Ngư Bạch hô lên cái tên Đường Tuấn, người nhà họ Mộ cũng nhìn về phía Đường Tuấn bằng ánh mắt tràn ngập địch ý. Mộ Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Lúc Đường Tuấn tiến vào vực Thương Lãng, cô ấy đã có quyết định. Nhưng cô ấy rất lo sợ sau khi người nhà họ Mộ biết được thân phận của Đường Tuấn thì sẽ dùng thái độ như thế nào đối xử với anh.
Ngay cả vẻ mặt của Mộ Cung Hành cũng có chút không tốt.