*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Vân Khung cùng mấy trưởng lão nhìn nhau. Đợi lát nữa, mặc kệ Đường Tuấn mời đến người nào, bọn họ đều sẽ để hai người Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch trúng tuyển. Dù sao đến lúc đó có Cổ Linh Vương và bác sĩ Tề Tinh chống lưng, bọn họ còn phải sợ ai nữa?
Ngô Tiềm cười ha ha, nói với Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch: “Hai vị đã có hứng thú như thế, Ngô Tiềm tôi cũng sẽ theo đến cuối. Hai vị đã ra tay, tôi tự nhận không thể bằng, cũng không hề có trông mong gì đối tiên tử Mộ Thanh. Tôi cam lòng trở thành lá xanh làm nền cho hoa tươi vậy.”
Lúc nói chuyện, anh ta lấy ra một khối ngọc bài, truyền đi một lá tin.
“Tôi đã báo cho ông nội của tôi biết. Ông ấy một lát nữa sẽ tới nơi.”
Ngô Tiềm thu hồi ngọc bài. Anh ta rõ ràng không phải thật sự cam tâm làm nền cho người khác mà là có tính toán của riêng mình. Người lát nữa Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch mời đến chắc chắn có thân phận không tầm thường, nếu nhà họ Ngô gia có thể từ đó mà kết giao một chút thì đó cũng coi như là một cơ duyên nho nhỏ.
Lời nói của Ngô Tiềm làm Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch rất hưởng thụ, nói: “Được. Đợi lát nữa, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho anh.”
Trái tim của Mộ Vân Khung run rẩy. Ông nội Ngô Tiềm chính là vị tu giả cảnh giới Thần Quân còn lại của nhà họ Ngô. Ngoại trừ Ngô Tiềm, những người khác ở đây cũng đều lên tiếng, biểu đạt ý tứ so với Ngô Tiềm không sai biệt lắm, đều nguyện trở thành lá xanh làm nền cho hoa tươi. Đương nhiên, nếu bởi vì vậy mà có thể kết giao được với một hai vị nhân vật lớn đứng đầu trong vòng những người có máu mặt của thế giới Cổ Linh thì cũng coi như là có thu hoạch.
Phá Cửu Tiêu nói: “Tôi đã thông báo cho thầy tôi đến đây.”
Giang Ngư Bạch cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Mộ Vân Khung càng thêm vui vẻ, giọng nói khẽ run: “Thống lĩnh Thái Thiên và bác sĩ Tề Tinh thật sự sẽ tới sao?”
Phải hiểu rằng, địa vị của thống lĩnh Thái Thiên ở đội Hắc Hổ không thấp, mà nghe nói quan hệ của bác sĩ Tề Tinh và Cổ Linh Vương cũng rất tâm đầu ý hợp.
Phá Cửu Tiêu cùng Giang Ngư Bạch nói: “Còn có thể là giả sao?”
Lúc nói chuyện, hai người nhìn về phía Đường Tuấn: “Người chứng hôn chúng tôi mời đến đang trên đường tới. Còn anh chuẩn bị mời ai?”
Lúc này đến Mộ Thanh cũng trở nên khẩn trương, nắm chặt tay lại.
Bất luận là thế giới Cổ Linh hay là vực Thương Lãng đều quá hoang vu so với trung ương ngân hà, tin tức truyền đi không tới kịp thời. Cho nên đến bây giờ Mộ Thanh cũng không biết Đường Tuấn đã trở thành thần y sư, cô ấy cho rằng anh vẫn chỉ đang ở cảnh giới Động Hư.
Trong lòng Mộ Thanh lo lắng, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ anh ấy muốn mời Chu Tước Thần Quân tới sao? Nhưng nơi này là thế giới Cổ Linh, là địa phương do Cổ Linh Vương thống trị. Thần Quân Chu Tước tuy mạnh, nhưng không chắc có thể được hay không.”
Đường Tuấn cười nói: “Không cần.”
Đám người Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu thấy thế thì không khỏi lắc đầu cười nói: “Đã từ bỏ rồi sao? Thật là không thú vị.”
Mấy người Mộ Vân Khung, Ngô Tiềm cũng không để trong lòng, rốt cuộc ở thế giới Cổ Linh nghe được tên đội Hắc Hổ và Tề Tinh, ai mà không sợ hãi.