*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nói cho cậu biết, cậu sai rồi.
Cậu không có quyền thế chính là không có quyền thế, nhà họ Mộ chúng tôi càng xem trọng thành tựu hiện tại, hiện tại cậu chính là kém hơn những người khác, đây là sự thật.”
“Biết rồi.”
Đường Tuấn xua tay, dẫn theo Hận Thiên và A Bảo tiến vào nhà kho này.
Cho đến khi cấm chế trong nhà kho được Đường Tuấn khởi động, ngăn cách sự thăm dò của bên ngoài, Mộ Hàn Thu mới lấy lại tinh thần.
“Đúng là một cậu nhóc thích mơ mộng.”
Mộ Hàn Thu nói một câu rồi dẫn vợ của mình xoay người rời đi.
Nói là nhà kho nhưng Mộ Hàn Thu cũng không làm quá đáng, bảo hạ nhân dọn dẹp rất đàng hoàng.
Phòng hơn một trăm mét vuông, những thứ nên có đều có, cũng có cơ sở tu luyện đơn giản.
Ở giữa phòng còn đặt một đống linh thạch nhỏ.
“Đường tiểu tử, cậu đúng là có thể nhịn.”
A Bảo khó chịu nói.
Hận Thiên cũng có vẻ mặt khó hiểu, anh ta thật sự không rõ nhân vật lớn trước mắt này có thể khiến Cổ Linh Vương và y sư Tề Tinh dùng lễ đối đãi tại sao phải chịu sỉ nhục này ở nhà họ Mộ cơ chứ.
Đường Tuấn cười nói: “Tôi không quan tâm những thứ này.
Hơn nữa tôi rất thích nơi này.”
Linh giác nhạy cảm của anh cảm ứng được một tia khí tức của Mộ Thanh ở gần căn phòng này, giống như lúc nhỏ Mộ Thanh thường ở trong căn phòng này vậy.
Khí tức này khiến anh rất an tâm.
Còn về thiết bị tu luyện, anh thật sự không để ý đến.
Từ sau khi đan hoàn thần bí xuất hiện, cho dù ở trong hoàn cảnh tệ hơn, anh cũng có thể tu luyện rất tốt.
“Đã đến thì hãy an tâm ở lại.”
Đường Tuấn ngồi trên một chiếc ghế, tự ngâm cho mình một bình trà.
“Đường tiểu tử, cậu có thể không cần để ý điều này.
Nhưng nha đầu Mộ Thanh, cậu thật sự định mở mắt nhìn cô ấy bị nhà họ Mộ gả cho những người đó sao.
Cái tên nhóc tên Phá Cửu Tiêu đó, vậy mà đòi Mộ Thanh bưng nước rót trà, trước đó nếu không phải cậu chặn tôi thì tôi đã cắn chết anh ta rồi.”
A Bảo cắn nát khúc xương cấp Thần Quân.
Nước trà nóng hổi, hơi nước nhàn nhạt phiêu đãng trước mặt Đường Tuấn.
Đường Tuấn nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng khiến lòng người lạnh ngắt, nói: “Chẳng phải nhà họ Mộ muốn quyền thế sao?