Có lẽ cậu có tài phú không nhỏ, nhưng nhà họ Mộ tôi cũng không nghèo, nhà họ Mộ tôi thiếu là cái thế, mà cậu lại không có điều này.”
Mộ Hàn Thu thuận miệng nói một câu.
Đường Tuấn cười: “Sao ông biết tôi không có?”
Mộ Hàn Thu lắc đầu, nói: “Quyền thế ở thế giới Cổ Linh có thể khiến nhà họ Mộ tôi dựa vào không nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến có nhà họ Dược hay là đệ tử phái lớn họ Dược nào cả.”
Nói xong, Mộ Hàn Thu không thèm quay đầu lại mà bước vào nhà họ Mộ.
Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn cửa lớn cao cao nhà họ Mộ, hạ giọng nói: “Tôi không có quyền thế sao?”
Mộ Hàn Thu dẫn Đường Tuấn đến một tòa viện lạc trong nhà họ Mộ.
Nói là viện lạc nhưng lại giống như một biệt thự trên Trái Đất.
Chỉ là những kiến trúc này đều là dùng bảo vật đặc thù tế luyện, không gian bên trong còn rộng hơn mấy chục lần bên ngoài nhìn thấy, đều có đầy đủ các loại cơ sở tu luyện.
Xung quanh mỗi tòa kiến trúc được bố trí các hệ thống cấm khác nhau để ngăn chặn sự tò mò bên trong phòng.
Mộ Hàn Thu chỉ vào mấy tòa kiến trúc cao nhất, nói: “Viện Mộc Hòe vốn chỉ có mười gian phòng, phân biệt từ một đến mười.
Không gian và các loại thiết bị tu luyện của phòng số một là tốt nhất, thứ mười là kém nhất.
Đương nhiên, nói kém nhất nhưng cũng tốt hơn động thiên tu luyện ngoại giới rất nhiều.
Thông thường, có lẽ cậu sẽ được sắp xếp ở gian phòng số mười.”
Đường Tuấn vốn không để ý việc sắp xếp phòng nào.
Thần niệm của anh tản mát ra ngoài, rất nhanh cảm ứng được khí tức của Mộ Thanh, trên mặt lập tức lộ ra ý cười.
Với tu vi hiện tại của anh, người nhà họ Mộ hoàn toàn không thể nào phát hiện ra việc anh dò xét.
Mộ Hàn Thu nhìn thấy Đường Tuấn như vậy, không khỏi thầm lắc đầu, được sắp xếp ở gian phòng tệ nhất mà người này còn cười được.
Đang lúc Mộ Hàn Thu chuẩn bị dẫn Đường Tuấn đến phòng số mười, thì một hạ nhân nhà họ Mộ đột nhiên chạy đến, vội vàng nói với Mộ Hàn Thu: “Phòng số mười đã có người rồi.”
“Có chuyện gì vậy?
Cho dù có thêm một Phá Cửu Tiêu thì viện Mộc Hòe cũng đủ chỗ ở.”
Mộ Hàn Thu nhíu mày.
Hạ nhân giải thích: “Đệ tử ghi danh của y sĩ Tề Tinh bác sĩ Giang Ngư Bạch đã đến, nhị trưởng lão đã sắp xếp anh ta vào phòng số một, hiện tại viện Mộc Hòe đã kín người rồi.”
Nghe được hai chữ “Tề Tinh”, chút bất mãn trong lòng Mộ Hàn Thu hoàn toàn tan thành mây khói, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Hóa ra là vậy.”
Phải biết rằng Tề Tinh chính là một trong ngũ đại thần y sư của Trung Ương Ngân Hà, ông ta không có đệ tử thân truyền, đệ tử ghi danh Giang Ngư Bạch là đệ tử duy nhất của ông ta, tương lai có thể sẽ kế thừa ông ta.
Âm thanh Mộ Hàn Thu khẽ run rẩy nói: “Vốn tưởng rằng một Phá Cửu Tiêu đến đã là đỉnh thiên, không ngờ Giang Ngư Bạch cũng đến.”