*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt thú nhỏ A Bảo phẫn nộ bất bình nói, hung hăng gặm một khúc xương.
Chính ngay lúc này, bỗng nhiên bác trai của Mộ Thanh cất cao giọng: “Món đồ bán đấu giá cuối cùng của hôm nay, một suất ở ở viện Mộc Hòe.”
Dứt lời, nơi này phát ra từng tiếng xôn xao.
“Viện Mộc Hòe, đó chẳng phải là nơi mà lần này nhà họ Mộ tiếp đãi những gia tộc lớn và đệ tử phái lớn sao?
Nghe nói viện Mộc Hòe rất gần nơi ở của cô nương Mộ Thanh, nói không chừng có thể ở gần được ban lộc.”
“Chẳng phải viện Mộc Hòe đã chật kín rồi sao, vậy mà còn có suất, lần này tôi phải giành mới được.”
Nghe thấy phản ứng của đám đông, bác trai bác gái của Mộ Thanh đều lộ ra biểu cảm hài lòng.
Đợi âm thanh xôn xao lắng xuống, bác trai Mộ Thanh mới ho nhẹ một tiếng, sau đó hạ giọng nói: “Bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá khởi điểm một triệu.”
“Một triệu năm mươi vạn.”
“Hai triệu.”
“Ba triệu.”
Giá cả tăng lên với tốc độ cực kh ủng bố, rất nhanh đã đạt đến sáu triệu linh thạch cực phẩm.
Đây là linh thạch cực phẩm chứ không phải là linh thạch bình thường.
Một tu sĩ Động Hư Cảnh tu luyện một năm cũng chỉ cần mười vạn linh thạch cực phẩm mà thôi.
Sáu triệu linh thạch cực phẩm, có thể đủ cho một tu sĩ Động Hư Cảnh luyện sáu mươi năm đó!
“Mười triệu!”
Sau khi giá cả đạt đến sáu triệu rồi dừng lại một lúc, một âm thanh lười biếng bỗng nhiên vang lên.
Toàn trường đều khiếp sợ, đồng thời nhìn về phía người đó.
Ở một góc đại sảnh, một thanh niên đang chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, ngũ quan phô ra, trong ánh mắt lộ ra sát khí khiến người ta có cảm giác hung dữ.
Vừa rồi chính là anh ta ra giá mười triệu.
“Còn ai muốn ra giá nữa không?
Nếu như không có ai ra giá nữa, thì suất ở viện Mộc Hòe chính là của tôi.
Tôi không có hứng thú gì với Mộ Thanh đó, chỉ là thiếu một thị nữ bưng trà rót nước, tôi cảm thấy cô ta rất thích hợp.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thanh niên chậm rãi mở miệng.
“Tên nhóc cậu.”