*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt Ngô Tiềm toát ra vẻ ái mộ, chỉ là loại ái mộ này xen lẫn một tia tham lam.
Mộ Thanh bất luận dung mạo hay là tiềm lực tương lai đều được coi là thiên kiêu chân chính.
Còn nhà họ Ngô thì sao, trong nhà chỉ có một vị lão tổ cảnh giới Thần Quân trung kỳ tọa trấn.
Nếu như có thể biến Mộ Thanh thành người nhà họ Ngô, vậy việc nhà họ Ngô hưng thịnh, còn có quyền thế của anh ta, đều sẽ đạt tới mức cường thịnh.
Ngô Tiềm sửa sang lại quần áo của mình, điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị đi qua chào hỏi Mộ Thanh.
Nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng quát lớn: “Tên trộm, đứng lại, dám tự tiện xông vào nhà họ Mộ, chán sống rồi đúng không.”
Mộ Dương Quan nhíu mày, nói: “Xuân Nhu đang làm cái gì vậy?”
Anh ta quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng đang bay vút về phía bọn họ.
“Muốn chết.”
Ngô Tiềm quát một tiếng, có ý muốn biểu hiện trước mặt Mộ Thanh.
Anh ta thúc dục pháp lực rất nhanh, khí thế mạnh mẽ được triển khai, vậy mà đã đạt đến Động Hư Cảnh hậu kỳ, mạnh hơn nhiều so với mấy người Mộ Xuân Nhu.
“Tên trộm, đừng quấy rầy Mộ Thanh tiên tử đọc sách!”
Ngô Tiềm sợ Mộ Thanh không biết nên hét lớn một tiếng, sau đó đánh một chưởng về phía bóng dáng đó.
Một chưởng điên cuồng khiến cho hồ lặng đều chấn động, cả mặt hồ giống như nước đang đun sôi.
Nhưng một chưởng mạnh mẽ này của Ngô Tiềm thất bại rồi, bóng dáng đó giống như quỷ mị, trực tiếp tránh né, rồi đi thẳng về hướng Mộ Thanh.
Trong lòng Ngô Tiềm khiếp sợ, một chưởng bất đắc dĩ đánh xuống mặt đất, loạn thạch bắn tung tóe, khí kình b ắn ra bốn phía khiến hai người Mộ Xuân Nhu và Mộ Dương Quan bị ảnh hưởng, chỉ cảm thấy một trận khó chịu.
Trong đình, Mộ Thanh đã sớm biết hành động của Ngô Tiềm và Mộ Dương Quan, thậm chí cô ấy còn rất rõ suy nghĩ của mấy người nhà họ Mộ.
Chỉ là hiện giờ cô ấy đã không còn bao nhiêu kỳ vọng, cảm thấy nếu như có thể dùng bản thân để đổi lấy sự cường thịnh cho nhà họ Mộ, có lẽ sẽ rất đáng giá.
Tiếng hét của Ngô Tiềm vang lên, Mộ Thanh bị kinh động, cô ấy nhìn về phía đó, ánh mắt không thể dời đi.
Tốc độ của Đường Tuấn cực nhanh, xuất hiện trong đình, đối diện với Mộ Thanh.
Đường Tuấn nói: “Mộ Thanh.”
Trong hốc mắt Mộ Thanh dường như có nước mắt muốn chảy ra, nhưng lại mạnh mẽ kìm xuống.
Cổ họng cô ấy chuyển động, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cô ấy lại không nói gì cả.
Cô ấy quay mặt đi, không muốn nhìn Đường Tuấn.