Thần Long nghe vậy thì ngừng lại trong giây lát, không khỏi cười khanh khách, nói: "Tên nhóc kia, tôi biết cậu tu hành cái phương pháp châm cứu thần bí ở Địa Cầu Nhất Mạch, trên y thuật khẳng định có trình độ siêu phàm. Nhưng tu vi của cậu còn quá yếu nên đã hạn chế tầm nhìn và kiến thức của cậu. Cậu có biết thương thế của tôi là từ đâu mà tới không?"
Dáng vẻ tươi cười của ông ta chợt biến mất, trong đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện sát khí ngập trời, nói: "Vết thương trên cơ thể của tôi là do một vị Tôn Giả tạo thành, tôi đã hao tổn mấy nghìn năm tháng chờ đợi, cũng chỉ mới áp chế được mà thôi. Cho dù là bác sĩ thần ra tay đi nữa thì cũng đều bó tay, cậu cảm thấy bản thân có làm được không?"
Đường Tuấn rùng mình trong lòng, suy đoán về thực lực của Thần Long được nâng cao thêm một bậc, có thể chịu một kích của Tôn Giả mà không chết, con Thần Long trước mắt này chỉ sợ cũng là chiến lực cấp Tôn Giả.
Nhưng Tôn Giả của Long tộc không phải chỉ có một vị là Long Thần sao, chẳng lẽ con Thần Long trước mắt này là Long Thần ư?
"Tiểu bối, tôi không phải là Long Thần. Nước của thế giới này còn sâu hơn tưởng tượng của cậu nhiều, dựa vào bản lĩnh của cậu căn bản không cách nào do thám được nông sâu, vẫn là đừng phí công vô ích nữa.”
Thần Long phủ định ý nghĩ của Đường Tuấn.
"Tiền bối, tôi vẫn là muốn thử một chút?"
Đường Tuấn thi lễ lần nữa với Thần Long, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây giống như là tôi luyện một lần với y đạo của tôi vậy."
Anh muốn dùng y thuật giải mã tu hành, nhất định phải không ngừng mở rộng hiểu biết của bản thân về y đạo.
Mà thương thế do Tôn Giả tạo thành, có lẽ hiện tại anh không có cách trị liệu, nhưng biết đâu có thể từ đó tham khảo được ra thứ gì đó cao thâm hơn thì sao.
Nhìn thấy Đường Tuấn cố chấp như thế, Thần Long dường như có chút không thích, dù sao bản thân ông ta là sinh vật bậc cao, trời sinh vô cùng kiêu ngạo, không thích bại lộ thương thế của mình cho người ngoài.
Sau một lúc do dự, âm thanh của Thần Long cũng lạnh lùng đi vài phần, nói: "Cậu đã kiên trì như vậy thì tôi sẽ cho cậu xem một chút."
Cơ thể Thần Long giống như ngọn núi nhỏ khẽ di chuyển, Thần Long nghiêng người qua một bên lộ cái bụng ra.
Rầm rầm! Một khí tức đáng sợ không cách nào hình dung xuất hiện, Đường Tuấn chỉ cảm thấy đầu óc dường như muốn vỡ tung, Thần niệm lúc ẩn lúc hiện, giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đối mặt với sóng biển điên cuồng.
Giờ phút này, trong cơ thể Đường Tuấn loé ra vô số luồng sáng.
Hỗn Độn Thần Văn, Hoả Tự Thần Văn, hai loại căn nguyên lực tự động thúc đẩy với một tốc độ cực nhanh.
Đồng thời, một tia Thần niệm còn lại cuối cùng của Đường Tuấn thúc đẩy Thần Tàng quyết, khiếu huyệt trong cơ thể đóng chặt lại, nỗ lực ngăn chặn khí tức đáng sợ đột nhiên xuất hiện này ở bên ngoài cơ thể.
Trong nháy mắt lại dường như đã trải qua mấy nghìn năm.
Lúc Đường Tuấn khôi phục lại sự tỉnh táo lần nữa, cảm giác được toàn bộ quần áo đã bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh.
Trong ánh mắt của Thần Long lộ ra sự kinh ngạc, khẽ ồ một tiếng, nói: "Tinh thần lực không tồi."
Đường Tuấn giờ mới thấy được cảnh tượng ở bụng của Thần Long, đôi mắt hung hăng co rút.
Phần lớn chỗ bụng của Thần Long không khác biệt mấy, còn tỏa ra một hào quang màu tím, tỏ ra vô cùng thần thánh.
Nhưng ở trong loại thần thánh này, trên bụng của Thần Long xuất hiện một lỗ thủng màu đen có chu vi một trăm mét.
Lỗ thủng màu đen sâu thẳm khiến người ta có cảm giác như có thể nuốt chửng hết tất cả.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy được một vật màu đen chảy ra từ trong lỗ thủng, trong đó có cả sinh vật màu đen giống như giun mà Đường Tuấn đã thấy.