*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời vui sướng vì Đường Tuấn trở về bị hòa tan, cuối cùng tầm mắt mọi người đều tụ ở trên người Đường Tuấn.
“Đường đại ca, ước chiến lần này anh không thể đồng ý được, bọn họ đã là cường giả vô địch Cấp Số, anh mới là đỉnh phong của Động Hư cảnh, bọn họ vậy mà lại khiêu chiến với anh, thật sự là không biết xấu hổ quá.”
Hoa Tiểu Niếp hoa tay múa chân, vẻ mặt phẫn nộ.
Đường Tuấn không khỏi bật cười, nhìn dáng vẻ của những người khác, hỏi: “Mọi người cũng có ý này?”
Những người khác do dự, cuối cùng cũng đều sôi nổi mà gật đầu.
Dùng cảnh giới đỉnh phong của Động Hư cảnh nghênh chiến cường giả vô địch Cấp Số, ở trong mắt của bọn họ, so với việc tự mình nghĩ quẩn cũng không khác biệt là bao cả.
Đường Tuấn sờ sờ đầu của Hoa Tiểu Niếp, nói: “Yên tâm đi, chỉ là mấy kẻ cường giả vô địch Cấp Số mà thôi, với anh mà nói thì không tính là gì cả.”
Lời nói mà Đường Tuấn nói nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng mọi người lại càng thêm trầm trọng, Hoa Tiểu Niếp hỏi: “Đường đại ca, anh đã từng giao thủ với cường giả vô địch Cấp Sổ ở trong trung ương ngân hà rồi sao??”
Mọi người tâm thần chấn động, cường giả vô địch Cấp Số ở trung ương ngân hà nhất định sẽ mạnh mẽ hơn nhiều so với ở trái đất, nếu như Đường Tuấn đã có thể chiến mà không bại, vậy cứ nghênh chiến Đỗ Tu Tư và Tiền Điền Khánh Chi hẳn là không có vấn đề gì. Còn về việc chiến mà thắng lợi, bọn họ vốn dĩ là không nghĩ tới.
Đường Tuấn cười cười: “Chưa.”
Anh đã từng bí mật đấu qua với Hứa Vô Sơn một lần, hai người chẳng phân biệt thắng bại. Nhưng dưới tình huống khi ấy, hai người cũng chưa sử dụng tuyệt chiêu, chỉ để luận bàn, tất nhiên không tính là giao thủ.
Nghe được Đường Tuấn nói, trong lòng mọi người càng thêm trầm trọng.
“Không cần lo lắng, ứng chiến là được.”
Ánh mắt Đường Tuấn chợt ngưng trọng, lần này Đỗ Tu Tư và Tiền Điền Khánh Chi khiêu chiến rất hợp với tâm ý của anh. Anh cũng cần phải có một trận chiến đấu nhằm thông báo một vài chuyện với trái đất.
Long Vương nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: “Cậu phải nghĩ kỹ, nếu cậu thua cuộc trong trận chiến này, hậu quả so với tưởng tượng của cậu sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều, chỉ e là sẽ mở ra một hồi chiến tranh. Gần đây các khu vực đều không yên ổn, thành bại của trận chiến lần này có thể sẽ trở thành một mồi lửa khai màn chiến tranh.”
Đường Tuấn nói: “Tôi biết.”
Long Vương hỏi: “Vậy cậu vẫn còn muốn ứng chiến sao?”
Đường Tuấn trầm giọng nói: “Đương nhiên.”
Những nhóm Thần Quân ở trên Tinh vực Bạch Hổ chẳng bao lâu nữa sẽ đến phạm vi trái đất rồi, anh đã không có bao nhiêu thời gian để mà chậm trễ nữa.
Long Vương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, nói: “Được rồi, tôi tin tưởng cậu, nhưng tôi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho sự thua cuộc của cậu. Một khi cậu thua, chúng ta chỉ có thể lựa chọn Tam Đại Thánh Địa.”
Sau khi nói xong những lời đó, Long Vương bèn rời đi.