Sau khi Đường Tuấn chữa bệnh cho Lê Chí Hùng xong, thì đến lượt Lâm Trung Hiệp chọn người để chữa. Ông nhanh chóng chọn ông chủ của bất động sản Kim Châu, Lâm Trung Hiệp nói chuyện một lúc thì lập tức có thể nói ra bệnh của ông ta, vừa hay đúng lúc này có thể điều trị.
Chỉ thấy Lâm Trung Hiệp cầm hai cây châm với vẻ mặt hết sức chăm chú. Sau đó lập tức đâm cây kim vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Kim Châu, huyệt Bách Hội chính là huyệt đạo quan trọng nhất, chỉ cần một chút lơ là mà để cây kim sai vị trí cũng có thể làm Kim Châu chết ngay tại chỗ. Không phải là những bác sĩ có tay nghề tầm cỡ thì tuyệt đối không có gan châm cứu vào huyệt này.
Advertisement
Kim Châu không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
"Đây là?" Đường Tuấn có đôi mắt và tay nghề rất cao siêu, chỉ cần nhìn Lâm Trung Hiệp châm cứu thì có thể đoán ra cách thức châm cứu là gì.
"Ông ấy đang dùng thuật châm cứu kết hợp với Chân Khí để kích thích tế bào tái tạo của cơ thể, theo đó có thể phục hồi những tổn thương của cơ thể, mục đích chính là chữa hết tất cả các bệnh. Điều này đã đi ngược lại với y học bình thường, khác hoàn toàn với các y học bây giờ, chẳng trách Lâm Trung Hiệp được gọi là quỷ y! Tay nghề đúng thật quá quỷ dị và cao siêu." Đường Tuấn đánh giá Lâm Trung Hiệp bằng cả tấm lòng.
"Không nên coi thường các bậc thầy Chân Khí dù chỉ là một người, trong y học thì bản thân có những cách rất đặc biệt để lý giải. Nếu không thì cũng không thể đạt tới bước này." Từ tận trong lòng Đường Tuấn rất khâm phục, đây là lần đầu tiên anh thấy trừ anh ra cũng có một bác sĩ Chân Khí.
Tay nghề của Lâm Trung Hiệp rất cao siêu, chỉ là sau năm phút, cả người Kim Châu lập tức có cảm giác khác lạ, thay đổi hoàn toàn cái trạng thái ngây ngô lúc trước, chỉ cảm thấy trong chớp mắt đã trẻ ra chừng khoảng mười tuổi, toàn thân vô cùng khỏe khoắn. Tất nhiên, chẳng qua tất cả đều là do ông ta tự tưởng tượng, cho dù Lâm Trung Hiệp có tay nghề xuất thần đi nữa cũng không có khả năng khiến người khác trẻ lại.
"Bạn nhỏ, tay nghề của tôi thế nào? Còn có thể ở trong mắt cậu không?" Lâm Trung Hiệp cười nói.
Đường Tuấn nghiêm mặt nói: "Đúng là quỷ y danh bất hư truyền!"
Lâm Trung Hiệp cười ha hả nói: "Đáng tiếc là nếu đối với cậu thì còn kém xa, ở cái tuổi của cậu nếu đem tôi và cậu ra so sánh thì sợ ra tôi còn chưa bằng một nửa bản lĩnh của cậu."
Lúc trước đáng lẽ tiếp theo sau đó thì Đường Tuấn và Lâm Trung Hiệp cả hai đều được chọn ra người tiếp theo để chữa bệnh, nhưng tay nghề của cả hai đã được đối phương công nhận, đấu tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên vì thế trở thành Đường Tuấn và Lâm Trung Hiệp chữa bệnh cho những người đang có mặt tại đây.
Sau khi chữa hơn chục người, hai người mới dừng lại.
"Hôm nay trước tiên đến đây thôi, tiếp theo thì tôi phải rời khỏi thành phố một thời gian, nếu như mọi người hứng thú với y học Việt Nam hoặc cảm thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe thì cứ tới tìm tôi." Lâm Trung Hiệp quỷ y tâm trạng rất tốt, cười nói: "Bạn nhỏ có gì muốn nói sao?"
Mọi người lúc này ai nấy cũng yên lặng nhìn Đường Tuấn, trong mắt mang theo vài phần kính trọng, chứ không còn vẻ khinh thường nữa. Tuổi tác của Đường Tuấn đối với họ mà nói không quan trọng nữa, và chỉ trong mười phút thì tay nghề của Đường Tuấn đã được bọn họ công nhận.
"Điều tôi muốn nói rất đơn giản, y học của Việt Nam sẽ không bị thất truyền, nó không phải là sản phẩm của sự mê tín, nó chính là tinh hoa văn hoá được lưu truyền từ hàng nghìn năm nay của Việt Nam chúng ta. Tôi không quá kì vọng tất cả các vị ở đây đều có thể dang rộng vòng tay nâng đỡ các bác sĩ, nhưng tôi hi vọng rằng những người đang ngồi ở đây có thể nói với lương tâm của mình làm những chuyện đúng, không nên vì một chút ích kỷ mà coi thường y học Việt Nam." Đường Tuấn trầm giọng nói.
"Đây coi như là yêu cầu tôi đối với mọi người." Nói đến đây, Đường Tuấn lập tức cúi đầu.
"Đường đại sư đừng nói nặng như vậy."